Chương 333: Đội Cổ Động Viên Không Đáng Tin Nhất!
Con sóc nghe vậy, khó chịu nói:
- Sư đệ, đệ không thể không giội nước lạnh hả? Sư phụ, người nói đi, đây là sự thực, không phải giả.
Phương Chính vỗ vỗ đầu con sóc nói:
- Mấy đứa làm gì mà phải gay gắt thế? Đó chỉ là một phong tục tập quán mà thôi. Nhiều khi, những phong tục quen thuộc không hẳn là thật nhưng ngụ ý lại là tốt. Bởi vì trong lòng mà có hi vọng thì hi vọng sẽ tới. Vẩy lên người chưa chắc trừ bỏ hết xúi quẩy nhưng lại cho mọi người một tâm lý rằng cuộc sống tương lai sẽ càng tốt đẹp hơn. Thế là mọi người có hi vọng, bớt đi lo âu và khốn đốn, tâm tình vui vẻ, dần dần sẽ càng ngày càng tốt.
Con sóc có hơi thất vọng.
- Ơ vậy sư phụ, nước này không thể bỏ xúi quẩy ạ?
Phương Chính chỉ vào ngực nó nói:
- Con tin thì linh, con không tin thì là mất linh. Hết thảy ở trong tâm, phải sẵn sàng chào đón vui vẻ thì con sẽ luôn vui vẻ. Cứ nghĩ tới buồn rầu thì con vĩnh viễn sống trong buồn đau mà thôi. Vẩy nước chỉ là cho con một lý do để quên đi buồn rầu, bắt đầu lại một lần nữa. Vậy con có muốn lý do này hay không?
Con sóc sáng mắt lên, lập tức hò hét:
- Con muốn! Con muốn! Con muốn vui vẻ, có nhiều quả hạch hơn, nhiều Linh mễ hơn, nhiều thức ăn hơn!
Phương Chính nghe được điều ước to lớn của nó thì phát hiện dạy mãi đến giờ như nước đổ lá khoai.
Sau đó hắn cũng nghe Độc Lang nói theo:
- Con cũng muốn nhiều đồ ăn ngon!
Thực tế chứng minh, ngay cả chó Phương Chính cũng không dạy được. . .
Đúng lúc này, phương xa chiêng trống vang trời, rồi vô số tiếng reo hò, Phương Chính ngẩng đầu nhìn thấy mấy người trong thôn đã đi tới trên bờ sông, lên thuyền, mấy thanh niên trai tráng mình đầy cơ bắp, nhận được không ít tiếng cổ vũ thỏa mãn lòng hư vinh nho nhỏ.
Phương Chính dẫn Hầu tử, Độc Lang, con sóc, Hồng Hài Nhi đi qua.
Phương Chính là danh nhân nổi tiếng trăm dặm, mười dặm tám thôn ai mà không biết trụ trì Nhất Chỉ tự? Thế là trên đường đi gần như đều vang tiếng chào hỏi, hắn đáp lời từng người. Mọi người nhường cho hắn một vị trí có tầm nhìn tốt, hắn lại cảm ơn lần nữa.
Đúng lúc này, Hồng Hài Nhi mở điện thoại di động, kêu lên:
- Sư phụ, trước người nói không đúng, không phải người bảo nguồn gốc đua thuyền bắt đầu từ tộc gì gì đó ư? Thế nhưng con đọc trên mạng lại bảo, nguyên lăng địa khu để chiêu hồn bàn hồ, tế tự Tào nga, Ngũ Tử Tư cái gì đây này? Đương nhiên cũng có nói tế tự Khuất Nguyên. Vậy rốt cuộc cái nào là thật ạ?
Phương Chính cầm lại điện thoại, vỗ đầu Hồng Hài Nhi nói:
- Thằng nhãi này, lần sau còn dám lén lấy điện thoại vi sư sẽ niệm kinh đấy.
Hồng Hài Nhi đỏ mặt, âm thầm hận mình nhanh miệng, nếu không lên tiếng còn có thể lén chơi một hồi. Nó vẫn còn nhỏ, không hiểu chuyện gì là lại tiếp tục hỏi, mà nó cũng thích nhìn Phương Chính bị hỏi khó, thế là nó nói:
- Sư phụ, người giải thích đi mà.
Phương Chính đảo mắt nói:
- Về vấn đề này ngay cả các nhà lịch sử học còn không rõ được, con hỏi vi sư, vi sư cũng không biết hết. Nhưng có một điều chắc chắn rằng đây là ngày lễ truyền thống, là di sản văn hóa được kế thừa. Thôi tập trung xem đua thuyền đi, không biết đội nào sẽ thắng đây.
Độc Lang kêu lên.
- Sư phụ con cảm thấy đội đỏ sẽ thắng, người nhìn con thuyền kia hoành tráng ghê đấy.
Con sóc liền nói:
- Sư phụ con nghĩ đội lam sẽ thắng, người ta đô con.
Tổng cộng có năm đội, để phân biệt nên các đội đeo đai lưng khác màu, theo thứ tự là đỏ cam vàng lục lam, MC bên kia cũng giới thiệu theo từng màu. Bởi vì là cuộc tranh tài quy mô nhỏ nên dùng thuyền không quá lớn, dài mười tám mét, trên có ba mươi hai người ngồi chèo.
Mà hoạt động đua thuyền này không phải bắt đầu từ Đông Bắc mà đến từ phương Nam nên thuyền cũng không có gì đặc sắc, là loại thuyền phổ biến nhất trên thị trường, tay trống phía trước, cả đội nghe tiếng trống, dựa theo tiết tấu mà chèo.
Phương Chính nghĩ đến mấy màn đua thuyền của các dân tộc thiểu số trên mạng, mỗi đội đều mang đặc sắc, phong cách riêng. Hắn không có cơ hội đi xem trực tiếp, nhìn trước mắt đã là thỏa mãn rồi.
Phương Chính nhìn đám thanh niên trai tráng, không để ý mấy thằng nhóc mà chỉ im lặng xem.
Một tiếng súng hiệu lệnh vang lên, năm đội bắt đầu cật lực chèo, thuyền rồng lướt như bay tạo ra đường sóng rẽ trắng xóa trên mặt nước. . . Hai bên bờ người xem náo nhiệt, hò hét cổ vũ cố lên, cố lên! Trên cơ bản đều đang cổ vũ đội thôn mình. Đương nhiên, cũng có tiếng hò hét vô tội vạ, ví như mấy đứa bên Phương Chính.
- Đội đỏ cố lên! Á đội vàng sát nút rồi, đội vàng cố lên!
- Đội đỏ rớt rồi, ha ha, đội vàng cố lên! Á đội vàng lại bị vượt kìa, đội đỏ cố lên!
Phương Chính nghe sôi cả máu, đập cho Độc Lang và con sóc mỗi đứa một cái, nói:
- Hai đứa con không thể ngoan ngoãn cổ vũ à? Tí lại đội đỏ, đội vàng, hò hét lung tung gì thế?
Con sóc buồn rầu nói:
- Con chỉ muốn thắng thôi, đâu quan tâm ai thắng, con cổ vũ là được mà.
Độc Lang cũng nói:
- Con chỉ ủng hộ người giỏi, ai thắng con ủng hộ người đó thôi.
Phương Chính không phản bác được. . .
Quay lại lúc Phương Chính phát bánh chưng, hắn vừa mới đi ra từ một hộ nông gia, bên trong nhà đã vang lên tiếng hỏi.
- Lão Tạ, người vừa nãy là ai vậy?
Nhất Chỉ thôn, người duy nhất đi đứng không tiện, bị gọi là Tạ người thọt Tạ Đông Thăng nhìn bánh chưng, cười nói:
- Là Phương Chính trụ trì Nhất Chỉ tự, hôm nay không phải lăn tăn gì đâu, thầy ấy đều đưa bánh chưng cho mọi người.
- Cái gì? Hòa thượng còn cho thôn dân hả? Thật. . . thật đúng là kỳ lạ, nhiều chùa tôi biết đều chỉ lấy mà không đưa.
Đang nói chuyện, một người đàn ông mặc sơ ngươi hoa đi ra từ giữa phòng, bới thêm một chén cơm nữa lại tiến vào.
Tạ Đông Thăng khập khễnh đi theo. Trong phòng, trên đầu giường đất có đặt một cái bàn lớn, trên mặt đất cũng có một cái bàn tròn, giờ này đang có nhiều khách ngồi đó.
Tạ Đông Thăng trước kia què chân, nhưng mà người tàn chí không tàn, đã không làm việc chân tay kiếm tiền được thì phải dùng não. Mặc dù mọi người đều cười hắn, chữ không biết nhiều còn muốn động não, quả thực là chuyện tiếu lâm. Nhưng cuối cùng, hắn đã tìm được con đường đi, mở trang bán hàng qua mạng, mặc dù kinh doanh không được tốt lắm, nhưng nuôi gia đình không thành vấn đề.