Chương 334: Cái Bánh Chưng Này Có Độc
Trong thôn đang đẩy mạnh thương mại hàn trúc, hơn nữa vị của nó cũng ngon, càng nhiều người chạy tới tham quan rừng trúc, ăn cơm nhà nông. Cộng thêm đoàn làm phim trước đó ở lại trong thôn khiến hắn kiếm được lợi, đầu óc vốn linh hoạt, hắn trở thành người đầu tiên mở nông gia nhạc.
Hồi trước hắn mới bỏ ra một khoản tiền sửa chữa nhà, dọn dẹp sạch sẽ, cửa sổ thật to, ánh nắng chiếu vào cả phòng sáng trưng, khiến lòng người dễ chịu. Lại làm thêm ít bồn cây cảnh trang trí, và ít đặc sản núi rừng, cộng đứa con trai học đầu bếp hỗ trợ, khách ghé không ngừng. Muốn đến chỗ này ăn cơm, khách đều phải gọi điện thoại hẹn trước.
Hôm nay là tiết Đoan Ngọ, cách Nhất Chỉ thôn không quá xa tổ chức giải đua thuyền trong huyện, không ít người đều lái xe về chơi, thuận đường đến đây ăn bữa cơm.
Hôm nay là khách hàng cũ, đã đến ba bốn lần, biết Tạ Đông Thăng đi đứng không tiện nên họ cũng tự nhiên, ăn cơm đều tự ra lấy, không cần Tạ Đông Thăng phải quan tâm.
Vì thế mỗi lần Tạ Đông Thăng đều giảm bớt tiền.
Hành vi này vốn rất ngu ngốc, kết quả lại có nhiều thực khách và khen ngợi, khiến hắn hơi bất ngờ.
Nghe khách nói, Tạ Đông Thăng lập tức nói đỡ Phương Chính:
- Phương Chính không giống hòa thượng khác, mà ý chị nói cũng chỉ là một số nhỏ. Chúng ta nhìn cậu ấy lớn lên, là một đứa trẻ ngoan, có ơn tất báo, mà rất giỏi. Trọng điểm là, Nhất Chỉ tự rất linh, cầu con cái là chuẩn. Anh chị cũng biết rồi đấy măng ngon nhất thôn chúng tôi đều ở trên đỉnh núi, còn việc có thể đào hay không thì phải chờ trụ trì Phương Chính. Cậu ấy nói được là được, không thì đành thôi.
- Xí! Hòa thượng này có quyền lớn thật. Đó cũng được coi là tài nguyên của Nhất Chỉ thôn mà? Sao phải đợi hắn nói?
Một phụ nữ kêu oan thay cho Nhất Chỉ thôn.
Tạ Đông Thăng lắc đầu nói:
- Nhất Chỉ sơn đã sớm chia cho Nhất Chỉ tự, mà...
Tạ Đông Thăng không nói gì, tất cả mọi người rất hiếu kì về nguồn gốc Hàn Trúc trên núi. Nhất Chỉ sơn to như vậy, trên núi có cái gì mà họ lại không biết? Mặc dù đều nói Nhất Chỉ tự là trong thôn xây dựng, nhưng khách vãng lai có tới hay không chẳng lẽ họ không biết?
Lại thêm Nhất Chỉ tự thật sự quá thần kỳ, cầu con linh nghiệm; như nhà Trần Kim, vợ con Trần Kim đều nói là Phương Chính cứu, thế nhưng lúc ấy nhiều thôn dân ở trên núi như vậy, Phương Chính cũng ở trên núi, mọi người cùng nhau chạy xuống, bọn họ còn chưa đến nơi mà cậu ấy đã xuống núi rồi? Có thể sao? Núi cao như vậy, chỉ có một con đường, Phương Chính bay xuống à? Lại thêm chuyện dám đào trộm măng sẽ mọc nốt ruồi trên mặt nữa chứ.
Các thôn dân không nói nhưng trong lòng đều hiểu, bây giờ Nhất Chỉ tự đã không phải là trước kia, thật sự có Phật Tổ tọa trấn!
Mọi người được lợi nhiều từ Nhất Chỉ tự như vậy, ai cũng không muốn người khác tới kiếm một chén canh. Cho nên theo bản năng các thôn dân đều giấu diếm, không nói với bất kỳ ai, càng thêm tôn trọng Phương Chính và kính sợ Nhất Chỉ tự. Chuyên Hàn Trúc không ai đi lý luận với Phương Chính làm gì, bởi vì họ tin rằng Phật Tổ đã ban cho Nhất Chỉ tự, Phương Chính lại đưa cho họ, biết thỏa mãn thì mới thấy hạnh phúc, tham lam bị Phật Tổ trách tội thì thê thảm.
Cho nên nghe chị ta nói như vậy, Tạ Đông Thăng cũng chỉ cười cười, không giải thích quá nhiều mà lấy ra bánh chưng nói:
- Chị à, đừng nói chuyện này nữa, chúng tôi đều là người thông minh. Rất nhiều năm trước núi Nhất Chỉ đã được phân cho Nhất Chỉ tự, không thể nào mà có đồ tốt lại đòi lại cả. Huống hồ, thầy Phương Chính rất tốt bụng. Nào mọi người ăn bánh chưng đi, bánh chưng từ Nhất Chỉ tự sẽ ngon lắm đó.
- Có phải bánh nhân thịt không? Không thì tôi không thích.
Bà chị hơi ghét bỏ nói, nhưng khi đặt bánh chưng lên bàn, chị ta lại ngây ngẩn. Lá gói óng ánh xanh biếc, dưới ánh mặt trời rất là xinh đẹp! Đó không phải bánh chưng, rõ ràng là tác phẩm nghệ thuật!
Không chỉ chị ta, những người khác cũng kinh ngạc.
Chàng trai mặc áo sơngươi hoa cảm thán nói:
- Ha ha, lá gói này đẹp thật đó!
Bà chị vừa nói không thích cũng ngại cầm, ngoài miệng lại chanh chua:
- Lá bình thường không như vậy, không phải dùng thuốc hóa học ngâm đó chứ?
Có người định cầm bánh chưng người lại khựng lại.
Chị ta lại bổ sung:
- Tôi cũng không nói điêu đâu, mọi người không đọc tin tức à? Mấy loại lá nhìn đẹp đều được xử lý bởi thuốc hóa học, không thể mua. Muốn thì mua loại nhìn xấu một tí ấy.
- Mẹ ơi nhưng nó đẹp thật mà.
Đứa con nhìn bánh chưng, thèm thuồng.
Chị ta nói:
- Trong rừng nấm gì độc nhất? Càng đẹp càng độc!
Tạ Đông Thăng khó chịu, giận tái mặt nói:
- Chị à, đây là thầy Phương Chính tặng, tôi đưa cho mọi người, thôi tôi giữ lại mình ăn vậy.
Nói xong, Tạ Đông Thăng lấy bánh chưng rồi bóc ra một cái, lộ ra những hạt gạo trong như thủy tinh sáng long lanh, một mùi thơm đặc biệt bay lên tràn ngập cả phòng, đám người hít sâu một hơi! Thơm quá!
Tạ Đông Thăng cũng ngạc nhiên, vốn cho rằng bánh chưng chỉ có cái lá đẹp, không ngờ gạo bên trong cũng khác lạ, vừa đẹp lại thơm quá! Không phải mùi thơm ngây ngấy mà là thơm ngát đặc biệt, rất ngon.
Tạ Đông Thăng biết trên núi Nhất Chỉ có ít đồ khác lạ, đương nhiên sẽ không cho rằng loại gạo này đã được xử lý mà nhẹ nhàng nếm thử một miếng, mềm mại thơm thơm, bên trong còn có măng, mùi măng xen với gạo, nhất thời mê say. Theo bản năng hắn híp mắt lại, sau đó nhét hết vào miệng.
Rồi hắn mặc kệ mọi người, lập tức ôm bánh chưng như bảo bối nhét vào trong tủ lạnh.
Nhìn đến đây, anh mặc áo sơngươi hoa phải hỏi:
- Lão Tạ, anh không sao chứ? Bánh chưng ngon không?
Tạ Đông Thăng thần bí cười nói:
- Bánh chưng có độc thật đó... Mọi người cứ ăn đi, tôi ra ngoài một chút.
Nhưng trong lòng hắn nói: Quá độc, muốn ngừng mà không được!
Tạ Đông Thăng nhớ Phương Chính mang theo hai thùng bánh chưng to, đến chỗ hắn vẫn còn thừa lại không ít. Mới một lát hẳn là còn chưa đi xa, xin thêm mấy cái mới là đạo lí!
Đời này hắn chưa từng ăn bánh chưng ngon như thế, bỏ qua là thiệt lớn! Hắn vẫn nhớ mùi vị cháo mồng 8 tháng chạp năm đó, chỉ cung cấp một ngày, ngày thứ hai là hết. Hắn nghĩ, bánh chưng lần này sẽ vẫn thế, cho nên phải xin thêm!
Tạ Đông Thăng để con và vợ tiếp đãi khách khứa, mình thì vội vã đi ra ngoài tìm Phương Chính.