Chương 337: Vị Khách Hành Hương Này Có Chút Đặc Biệt
Đám người Hoa Lạc thấy vậy, chưa từ bỏ ý định lại hô lên mấy tiếng, nhưng bên trong chỉ truyền ra thanh âm bình thản của Phương Chính:
-Chư vị thí chủ, mời trở về đi, nếu như muốn ăn, ngày này sang năm xin đến sớm một chút.
Mọi người không biết làm sao, chỉ có thể xin Vương Hữu Quý giúp đỡ.
Hoa Lạc nói:
-Thôn trưởng, chúng ta dù sao cũng là người quen cũ, chúng tôi cũng giúp đỡ thôn này không ít, ông xem xem... Có phải hay không...
Vương Hữu Quý cười khổ nói:
-Ông chưa hiểu tính tình Phương Chính rồi, nói một là một, hắn nói không có nhất định là không có. Được rồi, dù sao mối quan hệ của chúng ta cũng không tệ, để tôi về thương lượng thử với những người khác xem sao, liệu có thể chia cho mọi người một ít chăng.
Mới đầu Hoa Lạc cũng không hi vọng có thể lấy được bánh chưng, nghe Vương Hữu Quý nói thế, lập tức cười như nở hoa, vội vàng đồng ý.
Vì thế một đám người lại trùng trùng điệp điệp xuống núi, Vương Hữu Quý ở trong thôn vẫn phải có quyền uy, một lời được nói ra, các thôn dân cũng không keo kiệt, mỗi nhà lấy ra mấy cái, những du khách này ai cũng có thể ăn trước một cái. Nếu như trước đó từng được nếm qua nhất định sẽ cất giữ cẩn thận, khi nào về nhà mới chậm rãi thưởng thức. Nhưng vì chưa ăn qua, nên đã dằn lòng không nổi mà mở ra nếm thử, bọn hắn rất hiếu kì, cái bánh chưng này đến cùng là ăn ngon cỡ nào, khiến những người kia lại có nghị lực đợi cả một ngày ở trên núi!
Kết quả, sau khi ăn xong ai nấy đều hối hận.
-Ai u, ăn hết rồi, nếu sau này mà muốn ăn lại thì biết phải làm sao bây giờ...
-Hối hận quá, sớm biết ngon thế này đã ăn nửa miếng thôi, còn cất dành...
-Tôi rõ ràng chỉ muốn ăn một miếng, nhưng không hiểu sao lại nhịn không nổi...
...
Mà hối hận nhất vẫn là bà chị nói bánh chưng của Phương Chính có vấn đề, trước đó nếu không phải cô lắm mồm, thì lúc này cũng có thể ăn thêm mấy cái rồi... Hối hận quá!
Mặc kệ mọi người phàn nàn đến cỡ nào, các thôn dân cũng đã cố gắng, vả lại họ ăn được mỹ vị mà có mất xu nào đâu! Trong lòng dù không thoải mái lắm nhưng cũng tạm gọi là thỏa mãn, từng người lái xe quay về nhà. Chỉ là âm thầm nhớ thật kỹ Nhất Chỉ tự trong lòng, nhớ thật kỹ ngày hôm nay, ngày này sang năm, bọn họ nhất định sẽ tới, mà còn tới sớm nữa!
Đồng thời, các loại ảnh chụp liên quan tới Nhất Chỉ tự, ảnh chụp rừng trúc cũng được truyền ra ngoài. Nhận được lòng tốt của thôn dân, tự nhiên mọi người cũng dùng sức thổi phồng danh tiếng của thôn Nhất Chỉ lên, lại đem các câu chuyện, các truyền kỳ mà thôn dân đã kể truyền ra ngoài. Trong đó hấp dẫn nhất, phải kể tới chuyện nhà Dương Hoa cầu quý tử.
Nhất Chỉ tự một lần nữa trở thành đề tài nói chuyện lúc trà dư tửu hậu của rất nhiều người, tin Nhất Chỉ tự cực kỳ linh nghiệm cũng truyền đến tai một người đàn ông đang ngồi ăn màn thầu, người đàn ông ngẩng đầu, nghĩ nghĩ, cất nửa cái màn thầu còn lại vào.
Ngày mới lại đến, bao sóng gió của ngày hôm qua cũng bay biến sạch sẽ.
Mặt trời còn chưa xuất hiện nơi chân trởi, nhưng sắc trời đã sáng lên. Từ khi Hồng Hài Nhi giải thích gà trống lớn vì sao lại kêu thì Phương Chính quả quyết thiết lập đồng hồ báo thức, không cần nghe gáy nữa, luôn cảm thấy tiếng kêu kia nghe đau hết cả não.
Quét dọn phật đường, ăn chút điểm tâm, Phương Chính nhàn nhã thoải mái mở cổng chính ra, kết quả găp ngay hai người đang đứng chờ trước cổng.
Một người đàn ông mang áo sơ ngươi xám cùng quần màu đen, trời nóng như vậy, người đàn ông còn mặc áo tay dài, tay áo dài được xắn lên thành một chiếc áo tay ngắn. Đứng bên cạnh là mộ bé gái, trong tay cô bé ôm một con thỏ nhung đã rớt mất một cái tai, bé gái mặc áo màu vàng, quần bảy tấc màu đỏ, có chút sợ sệt đứng ở bên người đàn ông, đang kéo lấy tay hắn, có chút khẩn trương. Nhìn thấy Phương Chính đi ra, lập tức trốn ra sau lưng người đàn ông.
Thái dương người đàn ông lốm đốm bạc, nhìn tuổi tác cũng không lớn, trong mắt lại toàn là tang thương.
Phương Chính chắp tay trước ngực, nói:
-A Di Đà Phật, hai vị thí chủ, chào buổi sáng.
Người đàn ông cố gắng nặn ra một nụ cười, đáp lại :
-Chào buổi sáng, Pháp sư...
-A Di Đà Phật, mời thí chủ vào bên trong.
Đến chùa chiền dĩ nhiên là cầu phật mà thôi, Phương Chính tự nhiên là mời người ta vào.
Nhưng khiến Phương Chính ngoài ý muốn chính là, người đàn ông không đi vào bên trong, mà là do dự một chút, hỏi Phương Chính :
-Xin hỏi trụ trì, chùa này. . . linh không?
-Tâm thành thì linh.
Loại vấn đề này Phương Chính đã gặp quá nhiều, bèn thuận miệng trả lời.
Người đàn ông gật gật đầu, kéo bé gái bước vào chùa, nhìn thấy phía đối diện là một gốc cây Bồ Đề xanh um tươi tốt, rồi cả bảng hiệu phật pháp nữa, tâm tình bực bội cũng theo đó mà thoải mái đi ít nhiều. Bé gái cũng không còn sợ hãi như vừa nãy, còn len lén cười cười với Phương Chính.
Phương Chính vẫn luôn mỉm cười.
Người đàn ông dẫn bé gái tiến đến trước cửa phật đường, nhìn bảng hiệu ngoài cửa, một thoáng do dự hiện lên trong mắt.
Phương Chính nói khẽ:
-Cao hương hay hương bình thường chẳng qua chỉ khác nhau ở chất liệu, tâm thành hay không, không liên quan đến hương hỏa. Tâm thành, là đủ.
Người đàn ông nhẹ nhàng thở phào, cảm kích nhìn Phương Chính một chút, mang theo bé gái đi vào phật đường, sau đó thấp giọng nói:
-Ba ba làm thế nào, con liền làm như thế đó, có biết không?
-Vâng.
Bé gái ngoan ngoãn gật đầu, sau đó người đàn ông dâng hương, hướng dẫn bé gái quỳ xuống theo mình, yên lặng cầu nguyện điều gì đó. Xong xuôi, hắn mang bé gái ra khỏi phật đường, hỏi Phương Chính:
-Pháp sư, xin hỏi, ngôi chùa này mỗi ngày đều mở cửa vào lúc này sao?
Phương Chính nói:
-Thời gian mở cửa mỗi ngày cũng không nhất định là vào giờ này.
-Kia... Có thể mở sớm hơn một chút không?
Người đàn ông do dự một chút, sau đó hỏi.
Phương Chính ngây ra một lúc, rồi khẽ mỉm cười, đáp:
- Đương nhiên có thể, thí chủ muốn mở cửa lúc mấy giờ?
-Sáu giờ được không?
Người đàn ông hỏi.
Phương Chính ngạc nhiên, sớm như vậy? Bất quá nhìn thấy vẻ chờ mong trong đôi mắt người đàn ông, Phương Chính vẫn là gật đầu nói:
-Có thể.
-Đa tạ Pháp sư.
Người đàn ông nhẹ nhàng thở ra, mang bé gái rời đi.
Nhìn bóng lưng của hai người, Phương Chính yên lặng mở ra Thiên nhãn, kết quả cũng không thấy trên thân hai người phát sinh cái gì. Lại mở Tuệ nhãn, cũng không nhìn ra điều gì...
Phương Chính khẽ lắc đầu, không để ý thêm nữa.
Mấy ngày nay, Hồng Hài Nhi vào ban đêm sẽ ra ngoài làm mưa, làm ở cả các thôn bị khô hạn vùng phụ cận nữa. Nó lấy cớ thi triển phép thuật rất mất sức mà việc gì cũng không chịu làm, mỗi ngày ăn được ngủ được sướng như tiên, tháng ngày trôi qua rất dễ chịu. Đối với cái này, Phương Chính cũng mặc kệ nó, ngược lại còn đặt rất nhiều vật dụng chứa nước trong sân, hứng lấy nước mưa, đổ vào trong vạc phật, kết quả là lúc uống cảm giác hoàn toàn giống nhau.
Trải qua gần nửa tháng mưa liên tục, lại thêm các thôn dân chủ động đóng lại giếng sâu, đất cát nơi này cũng giúp sức rất lớn, nước mưa nhanh chóng thấm xuống, làm cho mạch nước ngầm càng ngày càng nhiều lên, lúc này, suối Nhất Chỉ một lần nữa có nước trở lại, chẳng qua là chưa được nhiều lắm mà thôi.
Cũng may, các thôn dân càng thêm chú trọng việc bảo vệ môi trường, suối Nhất Chỉ được thôn dân làm sạch, sau đó khơi thông dòng chảy để cùng sáp nhập lại với những con suối chảy ra từ núi Thông Thiên, tạo nên môt phong cảnh nho nhỏ khá đẹp mắt.
Thấy thôn Nhất Chỉ sinh hoạt sôi nổi, ngày càng phát triển khiến các thôn khác cũng nóng lòng muốn học tập theo. Thế nhưng bọn họ lại không có trúc, quả là điều không may! Nhưng cái khó ló cái khôn, họ bèn đi trồng các loại trái cây khác, như dưa hấu, dưa hồng và một vài loại cây ăn trái nữa, tất cả đều đến độ chờ thu hoạch. Mà thôn Nhất Chỉ lại nằm sâu phía trong cùng, hễ muốn đến thôn Nhất Chỉ thì phải đi ngang qua mấy thôn kia, các thôn dân bèn bày bán một vài loại trái cây và rau dưa ở ven đường, làm một cái biển hiệu đề mấy chữ thơm ngon xanh sạch, không thuốc trừ sâu, vì vậy việc buôn bán khá là phát đạt.
Bỗng dưng, các các thôn làng cứ như thể bị thôn Nhất Chỉ lôi kéo mà thay đổi hình thức sản xuất ban đầu. Môi trường sinh thái cũng ngày càng tốt hơn, chẳng qua là quá trình này diễn ra rất chậm, không thể thấy được trong thời gian sớm chiều mà thôi.