Chương 338: Người Đàn Ông
Bất quá Phương Chính không vội, chỉ muốn mọi người cùng nhau cố gắng, hắn tin rằng, nhất định hoàn cảnh nơi này sẽ càng ngày càng tốt. Đổi mới nhanh mà không cần quảng cáo.
Một ngày này, Phương Chính trải qua vô cùng ung dung thong thả.
Ngày thứ hai, trời vừa sáng, Phương Chính nhìn thời gian, vừa mới năm giờ, nghĩ đến ước định ngày hôm qua, bèn rời giường rồi quét dọn phật đường cho thật sạch sẽ, cơm cũng chưa ăn, mà ra mở cổng chùa trước.
Quả nhiên, hai cha con kia đã đứng chờ ở cửa.
Phương Chính chắp tay trước ngực nói:
-Thí chủ tới thật sớm.
-Con. . .
Bé gái vừa muốn mở miệng, người đàn ông đã vỗ nhẹ lên đầu bé gái, bé gái liền im lặng.
Nam tử nói:
-Đã quấy rầy Pháp sư.
Phương Chính mỉm cười, tránh đường, người đàn ông dắt bé gái vào, vẫn là dâng hương, yên lặng cầu nguyện điều gì đó. Mặc dù hương hỏa của Nhất Chỉ tự đã không còn thịnh vượng như xưa, nhưng kỳ quái như hai cha con này thì vẫn là lần đầu tiên thấy được. Phương Chính thực sự không nghĩ ra, nguyên nhân gì đã khiến hai cha con tới dâng hương sớm như vậy. Hơn nữa nhìn bộ dáng của hai người, đường xa mệt mỏi, nhất là người đàn ông, lộ rõ sự rã rời, con mắt đỏ bừng, giống như đã rất lâu không ngủ, chỉ nhờ vào nghị lực mà chống đỡ đến bây giờ.
Bất quá Phương Chính vẫn như cũ không làm gì, nhìn hai người quỳ lạy, rồi dần dần đi xa.
Phương Chính nhìn bóng lưng của hai người, lục soát khắp ký ức, cũng không nghĩ ra đã gặp qua hai cha con này ở nơi nào, như vậy, hai cha con này ắt hẳn không phải là người địa phương, chí ít không phải người của thôn phụ cận. Nếu không, Phương Chính ít nhiều sẽ có chút ấn tượng.
Sau khi ngày nghỉ tiết Đoan Ngọ trôi qua, khách hành hương đến Nhất Chỉ tự dâng hương cũng phần nào ít đi. Ngay cả thôn Nông Gia Nhạc dưới chân núi Nhất Chỉ cũng an nhàn không ít, các thôn dân nhàn rỗi không có chuyện gì làm, bèn tụm ba tụm bảy, tâm sự chuyện nhà, thu nhập mỗi gia đình, nhà ai có khách đến chơi, hoặc ngay cả đồ ăn ưa thích dạo này là gì, cùng nhau trao đổi. . .
Toàn bộ thế giới trông thật vui vẻ hòa bình, ngoại trừ mặt trời càng ngày càng lớn, ánh nắng càng ngày càng chói chang, nóng nực khiến tâm tình người ta không thoải mái cho lắm. Hai ngày này, cơ hồ mỗi ngày Độc Lang đều chạy ra ngoài ruộng nằm sấp xuống, thành một con cua trong nước, lè lưỡi, hóng mát.
Con sóc thì làm một cái chậu, là một chậu nước, cứ thế mà nằm ở bên trong, ăn hạt thông và măng, đắc ý cả ngày, cứ như thể sẽ không bao giờ cảm thấy buồn chán.
Hầu tử thì ngược lại với đám kia, nó khá là yên tĩnh, Phương Chính rời giường nó rời giường theo, bền lòng vững dạ, đến giờ là quét sân, giống như điều này đã trở thành một thói quen sinh hoạt của nó. Lúc Phương Chính niệm kinh, nó ngồi ngay bên cạnh, lắng nghe, mỗi ngày đều là bộ dáng hiểu biết.
Nói như Hồng Hài Nhi, thì là:
-Tịnh Chân sư huynh, huynh mà cạo lông đi, thì có thể xem như một hòa thượng thật sự rồi đó.
Hồng Hài Nhi vẫn là như cũ.
Ban đêm làm mưa, ban ngày ăn no thì ngủ, ngủ xong lại ăn, sắp sửa thành một bé heo béo tròn.
Tháng ngày của Phương Chính cũng khá thanh nhàn, đọc phật kinh, lựa chọn nước, giảng chút kinh cho Linh mễ nghe, thời gian trôi qua nhanh chóng.
Ngày thứ ba, Phương Chính rời giường sớm hơn, bốn giờ rời giường, quét dọn phật đường, sau đó ăn điểm tâm, lúc năm giờ rưỡi mở cổng chính của chùa. Kết quả khiến Phương Chính ngoài ý muốn chính là, hắn mở cửa sớm như vậy, hai cha con kia vậy mà cũng đến! Đứng ở cổng, giống như đã đợi một hồi.
Phương Chính nói:
-Hai vị thí chủ, vì sao mỗi ngày hai người đều tới đây sớm như thế?
Người đàn ông cúi đầu, nhìn bé gái một lát, rốt cuộc vẫn không nói gì. Hiển nhiên, hắn là một người cha không quá am hiểu cách dùng từ để diễn đạt.
Bé gái gặp Phương Chính được hai lần, cũng không giống như ngày đầu tiên thấy người lạ nên sợ hãi, thế nhưng vẫn không dám nói chuyện.
Phương Chính thấy người đàn ông không muốn nói chuyện, bèn khẽ gật đầu, tránh ra.
Người đàn ông dẫn bé gái bước vào chùa, dâng hương lần nữa. . .
Chỉ là lúc này, Phương Chính đi vào phật đường, ra phía sau ngồi gõ mỏ, tay nhẹ nhàng gõ, miệng tụng kinh văn. Chìm đắm trong âm thanh của lời kinh tiếng kệ và tiếng gõ mõ đều đặn khiến toàn bộ ngôi chùa tiến vào trạng thái hư không. Phảng phất toàn bộ thế giới đều yên lặng. . . Nhưng lời kinh này thật sự rất kỳ lạ, nó không giúp người đàn ông xua đi những phiền não trong lòng, ngược lại càng thêm mãnh liệt, càng thêm rõ ràng! Tất cả phiền não đều bị cẩn thận thăm dò, phơi bày ở trước mặt, trốn cũng trốn không thoát!
Đây là lần đầu tiên Phương Chính tụng kinh cảm ngộ, cũng chính là kinh được ban thưởng từ hệ thống. Mục đích căn bản của kinh văn, vẫn là hiểu lòng rõ tính, bản thân tụng kinh có thể hiểu được trái tim của chính mình, nhưng đây chẳng qua là tiểu thừa. Trợ giúp người khác hiểu rõ được trái tim của chính họ mới gọi là Đại Thừa.
Rất nhiều người cảm thấy phiền não, nhưng phiền não đó lại chưa chắc là thật, đáng buồn là họ chẳng qua đã bị che mất đi bản tâm, không biết mình thật sự muốn cái gì, giữa mê man trở nên khổ não. Tỷ như, có rất nhiều học sinh tốt nghiệp, đứng trước ngã tư đường của cuộc đời, không rõ bản thân mình muốn có một tương lai như thế nào, ngơ ngơ ngác ngác, nghĩ rằng thôi thì cứ tạm theo xu hướng chung, tìm một công việc ổn định trước đã, sau hẵng tính tiếp. Nhưng lại không biết được rẳng, thời điểm vừa rời khỏi trường, bản thân có biết bao nhiêu là hăng hái, chí hướng trong lòng nhiều vô tận, lúc này nếu như lựa chọn một mục tiêu, đồng thời một mực vì mục tiêu đó cố gắng, xác suất thành công cực lớn. Mà một khi đã bước vào cái thùng nhuộm mang tên xã hội này, bị đủ các loại chuyện làm mê muội tâm trí rồi, lúc ấy muốn tìm lại bản tâm, quên đi mọi thứ đã trải qua mà cố gắng phấn đấu, thật sự rất khó khăn.
Phương Chính không biết vì cái gì mà hai cha con kia lại cố chấp đến như vậy, dậy sớm như thế đến bái Phật, mà lại tới liên tiếp ba ngày, trong lòng hắn cũng có chút hiếu kỳ, thế là âm thầm niệm kinh, muốn xem xem, đến tột cùng có chuyện gì mà hắn có thể giúp hai người bọn họ được không.
Theo cảm xúc bắt đầu bộc lộ của người đàn ông, Phương Chính hít sâu một hơi, Nhất Mộng Hoàng Lương!
Sau giây lát, Phương Chính xuất hiện trong một căn phòng bằng đất ở nông thôn, phòng ốc có chút cũ nát, nhưng cũng có thể tạm che nắng mưa. Một người phụ nữ đang ngẩn người ngồi ở trong sân, trong tay nắm chặt một tờ giấy, nước mắt lã chã rơi.
Lúc này, cửa phòng mở ra, một người đàn ông từ trong đi ra, dùng âm thanh trầm thấp, khàn khàn nói với người phụ nữ kia rằng:
-Tôi đi làm, em đừng lo lắng quá, rồi sẽ có cách thôi.
-Làm gì còn cách nào kia chứ? Chi phí chữa trị cao như vậy, chỗ nào có thể mượn được cũng đã mượn hết rồi, nhưng còn thiếu hơn hai mươi vạn nữa. . . Ô ô ô. . .
Người phụ nữ nói xong, ôm đầu khóc nấc.
Người đàn ông vỗ về người phụ nữ, nói:
-Yên tâm đi, sẽ có cách.
Nói xong, người đàn ông đi ngay.
-Anh có cách gì nữa đây? Con trẻ đã bệnh thành thế này, có thể vay mượn chỗ nào cũng đã vay mượn hết rồi, chút tiền lương kia của anh thì trông cậy được gì chứ?
Người phụ nữ kêu lên.
Người đàn ông dùng thanh âm khàn khàn đáp lời:
-Có biện pháp, cứ tin tưởng tôi.
Nói xong, lưng càng thẳng, sải bước đi ra ngoài.
Hình tượng lại chuyển, một mảnh tối tăm trong hầm mỏ, người đàn ông đang chật vật đào xới, đầu đầy mồ hôi, cả người ướt đẫm cứ như thể vừa được vớt ra từ trong nước.
Đúng lúc này, có người hô:
-Anh Tào, đến giờ rồi, lên trên đi, nghỉ ngơi một chút.
-A? Biết rồi. . . Tôi làm thêm chút nữa, cậu cứ đi lên trước đi.
Tào Xán nói.
-Vậy được, anh cẩn thận một chút nhé, nhanh nhanh lên trên, còn phải ăn cơm nữa.
Người kia hô lên, sau đó là một mảnh im lặng
Trong động mỏ tăm tối im ắng, người đàn ông tiếp tục vùi đầu đào mỏ, đây là một mỏ than tư nhân nhỏ, người chủ mỏ chỉ tạm phát lương cho mỗi công nhân là một ngàn đồng, sau đó dựa vào khối lượng công việc làm được mà phát thêm tiền thưởng. Tiền thưởng quả thực rất khá, nếu làm đủ một tháng, ít nhất cũng có thể nhận được đến ba ngàn thậm chí đến hơn bốn ngàn đồng. Tào Xán đã tính kĩ, nếu như mỗi ngày hắn đều dùng thời gian nghỉ ngơi ăn cơm để đi đào quặng, mỗi ngày có thể kiếm thêm được những mười mấy đồng, vị chi một tháng cũng dư ra được hơn mấy trăm, thậm chí là cả ngàn đồng. Cho nên, kể từ lúc hắn tìm được phương án tốt nhất cho bản thân, hắn đã không còn ý định lên trên nghỉ trưa ăn cơm nữa.