Chương 339: Biện Pháp
Đói bụng, liền từ trong ngực móc ra một chiếc bánh nướng từ nhà mang theo, cắn hai cái. Khát, liền uống nước trong bình, chỉ cần mệt mỏi không ngã, hắn tuyệt đối không để bản thân ngừng lại! Máy móc ngừng, hắn cũng muốn làm tiếp! Không vì cái gì khác, chỉ vì con trẻ trong nhà!
Hình tượng lại chuyển, Tào Xán kéo lê thân thể đầy mệt mỏi, dựng xe tiến vào trong nhà.
Trong nhà ánh đèn lờ mờ, vì tiết kiệm tiền, bọn họ cố ý đổi bóng đèn công suất lớn ban đầu thành bóng đèn công suất nhỏ.
-Hôm nay thím Lưu đến đòi nợ, em nói là chờ mấy ngày nữa, trông thím có vẻ không hài lòng lắm.
Vợ Tào Xán ngồi ở trên giường, bên cạnh là con gái của họ, Tào Tuyết Kha.
Tào Tuyết Kha nằm ở trong chăn, ngủ rất say sưa, người đàn ông cũng không dám nói chuyện lớn tiếng, nhẹ nhàng phẩy quạt, cho con được mát mẻ đôi chút, cũng đuổi bớt muỗi đi, còn bản thân thì đổ đầy mồ hôi.
Tào Xán nghe vợ mình nói như vậy, dùng thanh âm trầm thấp nói:
-Chờ một chút, sẽ nhanh có tiền thôi. Chờ tiền công tháng này. . .
-Trả tiền, con bé phải làm sao bây giờ?
Vợ Tào Xán - Lý Hương đánh gãy lời Tào Xán, trừng mắt nhìn chằm chằm Tào Xán, ánh mắt mang theo vài phần sắc bén cùng chất vấn, còn có mấy phần tuyệt vọng cùng thống khổ.
Tào Xán trầm mặc, khom người gục đầu ngồi xuống đầu giường cạnh lò sưởi, hắn vốn muốn nằm xuống nghỉ ngơi một chút, bởi vì mệt mỏi quá rồi, nhưng hắn lại không làm thế, vẫn ngồi ở chỗ cũ. Như thể chỉ cần hắn không nằm xuống, cái nhà này sẽ không sập đi. . .
Một đêm này, Tào Xán không ngủ chút nào, sáng sớm ngày thứ hai, hắn rời giường thu dọn đồ vật, lại đi tới giếng.
Nhưng mà ba ngày sau, Tào Xán bị người ta khiêng về, nói là ở dưới đáy giếng quá lâu, mệt mỏi choáng ngất, bên trên cho hắn ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày hẵn đi lại.
Lý Hương nghe vậy, lập tức khóc lớn lên, ôm lấy Tào Xán, không biết phải nói cái gì. Chỉ biết lau mặt cho Tào Xán, tẩy rửa thân thể, cho hắn ăn cơm, đây là điều duy nhất cô có thể làm, muốn nhiều hơn nữa, cô cũng không biết mình còn có thể làm cái gì.
Tào Xán không biết mình đã hôn mê bao lâu, sau khi đứng lên, chuyện thứ nhất chính là:
-Tôi không sao cả, mấy giờ rồi rồi? Tôi còn chưa xong việc, tôi không muốn mất một ngày lương đâu.
Nói xong, Tào Xán đứng lên định đi ra ngoài ngay, kết quả vừa đi được hai bước, thân thể đã bắt đầu lắc lư. Lý Hương thấy thế liền nhào qua, ôm chặt lấy eo Tào Xán, nói:
-Không đi, hôm nay không đi nữa. . . Mất thì mất đi, chúng ta sẽ nghĩ cách khác để kiếm tiền.
Tào Xán cười khổ nói:
-Lại nói mấy câu ngốc nghếch rồi, không phải tôi vẫn đang khỏe mạnh đây sao? Yên tâm đi, tôi không sao, chỉ là có chút mệt mỏi thôi. Lát nữa trên xe tôi sẽ nghỉ ngơi, không chậm trễ công việc.
-Không. . . Anh không thể đi. Anh đã hôn mê một ngày rồi!
Lý Hương kêu khóc nói.
Tào Xán sững sờ, một ngày? Hắn không quan tâm mình vì sao lại hôn mê lâu như vậy, hắn chỉ quan tâm, một ngày không đi làm, là thất thoát biết bao nhiêu tiền!
Lúc này, ống quần Tào Xán bị ôm lấy, hắn cúi đầu nhìn lại, là con gái hắn - Tào Tuyết Kha đang ôm lấy chân của hắn, ngửa đầu nói:
-Ba ba, người không đi có được hay không? Đã rất lâu rồi ba ba không có chơi cùng với Tuyết Kha, ba ba nói rồi mà, sẽ tranh thủ thời gian chơi với Tuyết Kha mà. Ba ba còn nói muốn tặng quà cho Tuyết Kha nữa kìa. . . Ba ba, người không đi có được hay không? Hôm qua mẹ khóc cả ngày, Tuyết Kha đau lòng lắm.
Tào Xán nhìn Lý Hương, Lý Hương cố gắng không khóc nữa, nặn ra dáng tươi cười, nói:
-Không có. . . Con trẻ nói bậy thôi.
-Tuyết Kha nhà chúng ta chưa từng nói láo.
Tào Xán nói, sau đó dùng sức ôm bả vai Lý Hương.
Hình tượng lại chuyển, Tào Xán mang theo Tào Tuyết Kha chơi trò chơi trong sân, đúng lúc này, cũng không biết là nhà ai có tang, một đám người khiêng quan tài lên, thổi kèn, vung tiền giấy bước qua cổng.
Tào Tuyết Kha tò mò hỏi:
-Ba ba, con nghĩ sau này con sẽ không dùng nhiều gỗ đến thế đâu.
Nghe nói như thế, nước mắt Tào Xán trong nháy mắt liền chảy xuống, hắn nhanh chóng xoay người, lau khô nước mắt, ngồi xổm xuống cười nói:
-Tuyết Kha không cần dùng tới thứ kia nha.
-Tuyết Kha biết hết rồi, cha với mẹ trò chuyện với nhau Tuyết Kha nghe hết rồi Nhưng Tuyết Kha không sợ! Tuyết Kha có cha với mẹ ở bên cạnh, cái gì cũng không sợ!
Tào Tuyết Kha ôm lấy Tào Xán, nụ cười xán lạn nói. Tào Xán biết, Tào Tuyết Kha còn chưa hiểu rõ được ý nghĩa của cái chết. Hắn cũng không muốn để con gái mình biết chết nghĩa là gì, chỉ đơn giản ôm lấy con bé. . .
-Ngoan lắm, đi tìm mẹ đi, xem thử mẹ đang làm gì nào.
Tào Xán thấp giọng nói.
Tào Tuyết Kha ngoan ngoãn gật đầu,
Chạy vào phòng.
Mà Tào Xán, thì quay người đi ra ngoài, hắn biết, hắn không thể nghỉ ngơi, chí ít, hiện tại hắn không thể xa xỉ nghỉ ngơi như vậy! Hắn cần phải đi làm! Hắn rất cần tiền!
Hình tượng lại chuyển, bên trong công trường, lúc Tào Xán đi nhà xí, lờ mờ nghe được bên trong có người đang nghị luận điều gì đó.
-Đã nghe chưa? Chuyện lão Ngô đã được giải quyết, hết ầm ĩ rồi.
-Cái gì? Chuyện lớn như vậy, cả gia đình đều chạy tới đây làm ầm ĩ lên, còn bảo hết ầm ĩ rồi?
-Lão Ngô chết, cũng không thể đổ hết trách nhiệm lên mỏ tôi được, là tự lão ấy không nghe khuyên bảo, mới chết ở trong hầm mỏ. Với lại, tôi nghe nói ông chủ chúng tôi bồi thường cho đám người nhà kia những ba mươi vạn! Cậu suy nghĩ thử đi, người cũng chết rồi, gia đình tới làm ầm ĩ tới ầm ĩ lui là muốn cái gì? Cũng chả làm gì được ông chủ chúng tôi cả? Tiền đi đúng chỗ, hỏa táng nhanh gọn lẹ thôi.
-Chuyện này là cậu nghe ai nói?
-Cậu không tin thì thôi, đây cũng chẳng phải bí mật gì, thử đi thăm dò một chút là rõ ngay. Đi, không nói nhảm nữa, về làm việc.
Nghe thấy mấy câu đó, Tào Xán chìm hẳn vào trầm tư, một ngày này, Tào Xán không còn làm việc liều mạng như mấy ngày trước nữa.
Màn đêm buông xuống, Tào Xán cả người mệt nhọc trở về nhà, hôm nay hắn ăn nhiều hơn thường ngày, lại uống nhiều thêm hai chén rượu, cũng ít nói chuyện hẳn đi. Thế nhưng, toàn thân lại thoải mái đi không ít.
-Anh, đã bảo là nghỉ ngơi mấy ngày rồi hẵng đi làm lại, thế sao hôm nay vẫn cứ đi làm? Thân thể sao chịu nổi? !
Lý Hương khóc nức nở, một mực chịu đựng đến tận khi Tào Xán cơm nước xong xuôi, lúc này mới bùng nổ.
Tào Xán vỗ bả vai Lý Hương, nói:
-Được rồi được rồi, đừng suy nghĩ nhiều như thế, tất cả rồi sẽ ổn thôi. Yên tâm, có tôi ở đây, tất cả rồi sẽ ổn. . .
-Ừm. . .
Lý Hương nghe Tào Xán lại lặp lại cái câu hết thảy đều sẽ ổn kia, mặc dù biết khó mà ổn được, nhưng vẫn gật đầu như cũ, chỉ vì muốn Tào Xán thả lỏng chút ít.
Nhưng mà, bỗng dưng vang lên tiếng đập cửa, sau đó nghe thấy ở bên ngoài có người đang hô to:
-Tào Xán, tôi biết cậu về rồi, tiền nhà cậu mượn nhà tôi đến bao giờ thì trả? Tôi biết nhà cậu khó khăn, cũng đã cho trì hoãn lâu vậy rồi, vậy cậu còn tính trì hoãn tới khi nào?
Lý Hương nghe thấy thế, toàn thân chấn động, run rẩy lôi kéo Tào Xán, khẽ lắc đầu, ý là đừng lên tiếng, giả bộ như trong nhà không ai.
Thế nhưng Tào Xán lại mở miệng cười với cô, vỗ vỗ bờ vai vợ mình, sau đó đi ra ngoài.
Tiếp đó, Lý Hương liền nghe được Tào Xán nói rằng:
-Thìm Lưu à, thím yên tâm đi, cuối tháng này tôi sẽ đem tiền trả cho thím, sẽ không trì hoãn nữa đâu...
-Cái này là cậu tự nói đấy nhé, tôi tạm tin cậu lần nữa vậy.
Sau đó, là tiếng bước chân dần đi xa của thím Lưu.
-Lão Tào, cái này. . . Cuối tháng lầy đâu ra mà còn tiền. Anh trả cho thím Lưu, những người khác cũng sẽ đến đòi nợ, tới lúc đó. . . Ai. . . Có tiền cũng phải cho Tuyết Kha chữa bệnh trước chứ.
Lý Hương nhanh chóng khóc lên.