Chương 367: Thanh Xuân
Từ nhỏ Độc Lang đã sống trong núi, đi theo Phương Chính chỉ là khuếch trương phạm vi hoạt động đến trong thôn mà thôi, quan sát cũng có giới hạn. Chí ít, nó chưa thấy nhà cao tầng, xe buýt gì gì đó.
Phương Chính nhìn Độc Lang đang há mồm, hết nhìn đông tới nhìn tây, hắn khẽ lắc đầu, biết thằng nhóc này không giúp được gì, tự nghĩ cách thôi.
Đúng lúc này, một đám thiếu niên chạy tới, cầm đầu là cậu bé mặc áo phông màu đen, ôm quả bóng rổ chạy nhanh. Đằng sau là mười bạn nữa, vừa chạy vừa nói gì đó.
Họ càng tới gần, Phương Chính cũng nghe rõ ràng.
Một cô bé buộc tóc đuôi ngựa kêu lên.
- Vương Khôn, cậu chạy nhanh như vậy làm gì? Giữ sức tí đi, lát nữa còn thi đấu đấy!
Thằng bé áo đen hống hách hô.
- Đánh với cái đám ban ba ấy mà tớ còn cần thể lực hả? Ha ha. . .
- Há Vương Khôn, đừng có mà cậy mạnh, cậy mạnh bị sét đánh đấy! Chờ đi, lát nữa ra sân mày sẽ biết tay! Ụp rổ mày mấy cái cho chừa!
Thằng bé đô con cao một mét chín kêu lên.
- Trần Vĩ mày á! Mày đòi ụp tao? Thách luôn, tao sẽ cho mày sáng mắt ra, cái đôi chân dài kia á trừ việc dài còn chả làm được cái thá gì hết!
Mặc dù Vương Khôn chỉ có một mét tám, nhưng không sợ thằng nhóc to con kia, không hề yếu thế.
Cô bé tóc đuôi ngựa nói theo:
- Trần Vĩ, cậu cũng đừng đắc ý, không biết là ai bị ụp rổ lại đâu nha.
Trần Vĩ mặt đỏ rần, lần trước nó bị Vương Khôn úp rổ, là vết nhơ trong đời nó. Cũng chính vì chuyện này, nó mới đối đầu Vương Khôn, đồng thời có ước chiến lần này muốn lật về một ván, cứu vớt tí thể diện. Vì thế, nó quảng cáo khắp nơi, còn mời mấy em gái tới xem. . .
Bây giờ nghe cô bé tóc đuôi ngựa nói như vậy, Trần Vĩ cũng xấu hổ, nhưng vẫn mặt dày nói:
- Chẳng qua lần trước tớ chủ quan, Quan Nhị ca lớn hơn còn mất Kinh Châu huống chi là tớ? Lần này, tớ sẽ cho các cậu biết đâu là sức mạnh của đàn ông!
Một cô bé cắt tóc ngắn ngủn kêu lên.
- Được rồi, có bản lãnh thì thể hiện trên sân bóng đi, có khoa trương bên ngoài mấy cũng vô dụng thôi, chỉ tổ khiến các cậu đau mặt hơn khi bị ăn tát thôi.
Mọi người cảm thấy có lý, cũng không tranh giành, nhưng hai đội hừng hực chiến ý, mắt nhìn như muốn nuốt cả đối thủ vậy. Mà mấy nữ sinh thì hưng phấn, hiển nhiên cũng chờ mong trận long tranh hổ đấu này.
Một đám người chạy qua Phương Chính, nhìn thấy cửa tiểu khu có một hòa thượng dẫn theo một con chó to, nam sinh thì hâm mộ, con trai ý mà đều thích nuôi chó to, nhìn mới càng thêm chanh xả.
Mà nữ thì hơi kinh ngạc, Phương Chính tu phật pháp càng ngày càng tâm đắc, khí chất cũng càng ngày càng thoát trần, một thân tăng y màu trắng phối hợp làn da trắng noãn, đầu trọc, đứng đó đã cho người ta một cảm giác sạch sẽ trắng trong, như là vũng nước suối giữa hè, vô cùng thanh mát, vô cùng khoan khái. Theo bản năng đám con gái chăm chú nhìn thêm, ngạc nhiên vì khí chất và dung mạo hắn, lần đầu tiên mấy đứa mới biết hóa ra hòa thượng cũng đẹp trai như vậy!
Đều là thiếu nữ, trong lòng khó tránh khỏi gợn sóng, không nhịn được lại nhìn Phương Chính nhiều hơn.
Độc Lang còn nổi bật nữa, rất là thu hút, mặc dù cảm thấy Độc Lang to đùng nhưng cũng chỉ có thể phụ trợ rằng chủ nó bất phàm. Đám con gái hơi sợ, lách qua Độc Lang, không dám tới gần.
Mà nhóm để biểu hiện ra mình dũng cảm thì đều từ chạy qua Độc Lang, Phương Chính lại phát hiện có mấy thằng bé rõ ràng ánh mắt né tránh, hiển nhiên là sợ nhưng lại vì mặt mũi mà phải cố. . .
Phương Chính bùi ngùi mãi thôi, bởi vì năm đó hắn cũng đã từng làm những chuyện tương tự. Trước mặt con gái, hình như con trai luôn có một kẻ thù vĩnh viễn không địch lại được, dù là bị đánh cho mặt mũi bầm dập cũng sẽ xem như chiến công hiển hách, sau đó chạy về nói khoác. Cho đến khi ra trường, Phương Chính mới biết làm như vậy đúng là sẽ được bọn con gái nhìn với con mắt khác, trước kia là nhìn người bình thường, mà sau thì là nhìn kẻ đần. . .
Chẳng qua thanh xuân là như thế, cậy mạnh, ngu ngốc, không cần biết đúng sai, cuối cùng đều sẽ trở thành một đoạn thời gian tốt đẹp và ký ức đáng giá nhất cuộc đời. Vì thanh xuân rực rỡ, vì bồng bột mà trở nên khó quên. Một khi bước vào xã hội, lại có mấy người vẫn giống như thời niên thiếu, không mang mặt nạ, sống thật an nhiên? Một thanh xuân nông nổi cũng là ký ức tốt đẹp nhất của cuộc đời.
Phương Chính nhìn các thiếu niên nhiệt huyết chạy qua, hắn vô cùng hâm mộ. Nếu như không phải cái đầu trọc này, thân tăng y này, hẳn hắn cũng ở bên ngoài lăn lộn. . . Mặc dù là nghèo. . .
Độc Lang cũng đã hết ngạc nhiên, ngửa đầu hỏi.
- Sư phụ, chúng ta đi đâu bây giờ?
Phương Chính nhìn xung quanh, hẵn mơ hồ, đi đâu? Hắn cũng muốn biết hiện tại nên đi đâu đây!
Đúng lúc này, một tiếng vang bịch lên thu hút Phương Chính, hắn nhìn sang thấy Vương Khôn đang đập bóng rổ xuống đất rồi nhẹ nhàng đón lấy, đột nhiên xoay người một cái, cười to nói:
- Tao đang thấy mình sôi trào rồi, tới đi, để tao hành chúng mày nào! Ha ha. . .
Kết quả đổi lấy liên tiếp:
- Chậc! Hành chết mày!
- Cứ nói cho sướng đi, sớm tối bạo hoa cúc mày!
- Hoa cúc ngoài ngàn vạn, độc yêu một đóa của mày, chờ đó!
Đám bên Trần Vĩ kêu gào, chiến ý hừng hực.
Phương Chính nhìn chằm chằm quả bóng rổ, tiếng bóng đập xuống đất giống hệt tiếng mà hắn đã nghe lúc hắn xuyên qua Vô Tướng Môn! Chẳng lẽ, nhiệm vụ lần này liên quan tới mấy thiếu niên đó ư?
Nghĩ thế, Phương Chính lập tức mở ra Thiên nhãn, nhìn từng đứa. Hắn thất vọng, mấy đứa này không có một ai có thể làm Thiên nhãn phát sinh biến hóa. Lại mở tuệ nhãn, cũng thế, Kim Quang trên thân chúng lớn hơn hắc quang, so ra nhiều Kim Quang hơn người bình thường một ít mà thôi. Hắn thực sự không hiểu rốt cuộc chúng có liên quan gì với nhiệm vụ nữa.
Trước tiên, Phương Chính cũng không có nhiều đầu mối hơn, nghĩ nghĩ, vẫn là đi theo.
Đám Vương Khôn, Trần Vĩ tiến vào khu tập thể, ngoặt một cái đến sân bóng rổ lộ thiên, sân bóng hơi cũ, vạch sơn trên đất mờ gần hết, vòng rổ rỉ loang lổ, lưới cũng rách chỉ có một góc treo ở kia chập chờn theo gió.
Nhưng mấy thứ đó không ảnh hưởng đến chúng, dường như sân bóng trước mắt không hề cũ mà là cỡ đỉnh cấp NBA! Từng thiếu niên nhiệt huyết sôi trào, như một khắc sau đã tham gia một trận chiến thế kỷ vậy!
----------------
Đề cử đọc: Ma Lâm Thiên Hạ (Bản Dịch) - truyện hay, cân não, hắc ám lưu~~~