Chương 368: Ngừng!
Đám con gái nhốn nháo đứng bên cạnh, cầm đồ ăn vặt, chia hai phái, líu ríu nói gì đó. Có cô bé dịu dàng thì sẽ cầm quần áo giúp các nam sinh, đặt chung một chỗ, trông coi cẩn thận.
Còn bé nào hòa đồng hơn thì cứ một lát lại gào lên:
- Cố lên!
Mấy bạn nam nghe thấy thì như hút cần, chỉ mong nhanh chóng bắt đầu trận đấu, bày ra chiến thuật rồi thu hút đám con gái để kiếm được nàng thơ.
Lúc này, Độc Lang lên tiếng:
- Sư phụ, mấy tên nhóc kia nhìn quen ghê á.
- Con quen hả?
Phương Chính ngạc nhiên, Độc Lang cả đời ở trên núi, còn có thể gặp được người bên ngoài? Thần kỳ thật.
Độc Lang lắc đầu nói:
- Đương nhiên là không ạ, nhưng cử chỉ của mấy thằng bé thì quen lắm. Mỗi độ xuân về lúc mà bầy trâu rừng đực vào kỳ phối ngẫu ấy, con nào con nấy điên lên chỉ muốn húc chết tình địch trước mặt con cái, mỗi trận chiến đều có một hai con tàn phế, rồi tụi con sẽ được ăn một bữa tiệc lớn.
Phương Chính:
“...”
Phương Chính không quá hiểu về bóng rổ, lúc đi học đã xem, cũng chơi mấy ván, sau thì không quá quen thuộc, luôn níu chân đồng đội nên quả quyết rời khỏi đội làm chân cổ động viên.
Bây giờ lại nhìn thấy sân bóng rổ, thấy những bóng dáng thanh xuân ấy, dường như hắn lại quay về quá khứ, bất giác đi tới cạnh sân, đứng đó yên lặng nhìn.
Phương Chính đến cũng gây chú ý, bộ quần áo kia, cái đầu trắng bóc thật sự là quá bắt mắt. Đám con gái không dám tới gần Phương Chính cùng Độc Lang, chỉ đứng nhìn xa xa, lặng lẽ bàn tán...
- Hòa thượng mà cũng đẹp trai vậy hả...
- Tớ ghét đầu trọc, cậu xem đầu hắn tỏa sáng kia kìa. Nhưng... đầu trọc này nhìn thấy thoải mái ghê.
- Cảm giác nhã nhặn thư sinh, trên thế giới có kiểu người này à? Đây là hòa thượng thật hả?
- Không biết, quần áo thật đẹp.
- Kia là sói hay là chó?
- Chắc là chó đi, không ai dám mang chó vào thành phố đâu.
- Đúng ha... Nhưng nhìn sợ nhỉ, nó to quá, nếu bị cắn thì...
Dù mấy cô bé đang nói nho nhỏ nhưng Phương Chính lại nghe hiểu, giờ mới nhớ ra người quanh Nhất Chỉ sơn đã quen Độc Lang nên không sợ nó. Nhưng nếu bị người ngoài phát hiện ra nó là sói vậy thì lại rắc rối. Nghĩ thế, Phương Chính len lén đá đá Độc Lang đang lởn vởn:
- Tịnh Pháp, vẫy đuôi đi con.
- Vì sao ạ?
có lúc cực vui Độc Lang cũng sẽ vẫy đuôi nhưng từ khi nhìn thấy những con chó ở trong thôn vẫy đuôi cả ngày thì nó thôi vì cảm thấy làm như vậy rất hạ giá... Nó là Sói vua đực đó! Há có thể giống mấy con chó nhà?
Phương Chính nói.
- Nếu con không muốn bị bắt nhốt vào lồng thì vẫy ngay, lúc nhìn thấy người thì con nên dịu dàng ngoan ngoãn tí. Nơi này là dưới núi, chó được yêu hơn sói đấy.
Độc Lang nói.
- Con cảm thấy vẫy đuôi rất là ngốc.
- Con ngốc hay không chẳng liên quan tới vẫy đuôi đâu...
- Sư phụ, ý người là con vẫn ngốc hả?
- Không, kỳ thật bần tăng muốn nói là lúc con vẫy đuôi rất là đẹp trai.
- Thật ạ?
- Đương nhiên…
Phương Chính gật đầu vô cùng chắc chắn, chỉ là đã giữ lại nửa câu không nói ra mà thôi: Đẹp trai y như mấy con chó á.
Quả nhiên, Độc Lang nghe xong, vui mừng vẫy đuôi.
Mấy cô bé thấy thế lại líu ríu nghị luận.
- Cậu xem nó vẫy đuôi kìa! Tớ nghe nói, sói không vẫy đuôi, chỉ có chó mới vẫy thôi.
- Tớ cũng thế, chậc chậc... lông màu bạc, lại to đùng, không biết là loại gì nhỉ. Nói thật, là nó đẹp ghê á.
Cả đám nhao nhao gật đầu, xác định là chó rồi cũng bớt sợ Độc Lang hơn, chủ đề cũng trở nên lung tung...
Các bạn gái chỉ tập trung vào Phương Chính và Độc Lang, mấy thằng nhóc không vui nha, đây không phải đoạt mối làm ăn à? Chúng thi đấu làm gì? Cho là chúng chơi vì sở thích, báo thù hả? Thu hút các bạn nữ rồi kiếm người yêu mới là mục đích thật sự kìa! Bây giờ, mỗi thằng đều vuốt tóc, thay quần áo đẹp cố khoe ra ít chuột cơ còn chưa thu hút được người ta lại bị một tên hòa thượng cùng một con chó cướp mất! Hòa thượng kia còn chưa tính, ít ra cũng là người, thế nhưng còn không bằng một con chó thì sao?
Để vớt vát tình hình, Vương Khôn kêu lên:
- Trần Vĩ, đừng lãng phí thời gian nữa, làm nóng người kết thúc, đánh đi!
- Chỉ chờ mỗi câu nói này! Tóc nấm, làm việc.
Trần Vĩ nói với một cậu bé hơi mũm mĩm.
Cậu bé mặc áo phông màu đen gật gật đầu, cầm bóng rổ đi tới, hai phe đứng thẳng hai bên, Trần Vĩ và Vương Khôn mặt đối mặt, chuẩn bị ném bóng.
Quả nhiên, trận đánh bên này sắp mở màn lại kéo các cô bé lại, đồ ăn vặt cũng tiêu hao nhanh hơn.
Phương Chính căng thẳng nhìn, không phải vì bóng rổ đẹp, mà là vì, cảm giác này mang đầy vị thanh xuân, không giống như ngày xưa hắn ở trên núi thần chung mộ cổ, nó rất mới mẻ, rất có hồi ức, rất dễ chịu...
Về phần Độc Lang, hoàn toàn không hiểu những người kia đang làm gì, nói thầm:
- Mấy thằng nhóc không đi cướp người yêu mà lại đi cướp một quả bóng... Đần thế!
Bụp!
Phương Chính đập vào trán Độc Lang, nó lập tức ngậm miệng, nhưng không có tâm tình xem bóng, nó ghé vào bờ hè ngán ngẩm nhìn khắp nơi.
Bạn tóc nấm quăng bóng rổ, Vương Khôn và Trần Vĩ hò hét nhảy dựng lên, Trần Vĩ chung cao hơn, ném bóng là sở trường, một tay đánh bóng đến trước mặt đồng đội, một trận bóng kịch liệt bắt đầu.
Vương Khôn có kỹ thuật dẫn bóng tốt, xoay trái xoay phải, đi lên lùi xuống như vua trong sân thảo nào trước đó hống hách như vậy.
Nhưng Trần Vĩ có dáng người cao to, canh ở trước rổ như là Định Hải Thần Châm, mấy lần đều ngăn được Vương Khôn, hai bên đánh hăng, gầm thét liên tục, lại thêm các cô bé cổ vũ, toàn bộ đấu trường đều sục sôi, nhiệt huyết, cảm giác kia tuyệt vô cùng.
Phương Chính đang xem hăng, chợt nghe một người đàn ông gào lên giận dữ:
- Giữa trưa không ngủ được, đứng đây gào thét cái gì?
Một người đàn ông vọt vào sân bóng, làm rối loạn trận đấu, đám Vương Khôn, Trần Vĩ bắt buộc phải ngừng lại.
- Chú ạ, chúng cháu chỉ chơi bóng thôi, không phạm pháp mà?
Vương Khôn là tên điển hình không sợ trời không sợ đất, đang máu chiến lại bị cắt ngang nên rất là khó chịu.
----------------
Đề cử đọc: Ma Lâm Thiên Hạ (Bản Dịch) - truyện hay, cân não, hắc ám lưu~~~