Chương 371: Chó Bay Trên Không
Cứ như vậy, từ trưa ngồi đến tối, mắt thấy mặt trời sắp lặn sau núi, trên trời xuất hiện vài ngôi sao, Phương Chính chỉ cảm thấy bụng càng đói hơn.
- Sư phụ, con muốn về núi.
Độc Lang nhỏ giọng nói.
Phương Chính vỗ vỗ đầu Độc Lang:
- Vi sư cũng muốn về núi.
- Nếu không thì trở về đi?
Độc Lang dò hỏi.
Phương Chính trắng mắt liếc:
- Có thể trở về cần con nói sao?
Độc Lang hỏi:
- Sư phụ, chúng ta sẽ không chết đói bên ngoài chứ?
Phương Chính nghĩ nghĩ, nếu tiếp tục như vậy hắn thật dễ dàng chết đói ở ngoài! Dựa vào bản lĩnh của hắn, tùy tiện ra tay xoay bữa cơm không khó, thậm chí có thể lấy được chỗ ngồi VIP cũng không thành vấn đề. Nghĩ tới đây Phương Chính quyết định làm, cũng không cần phải tìm cái gì giàu có, chí ít có cơm ăn là được! Hơn nữa giúp người lương thiện không giúp kẻ ác, độ người ác hướng thiện, đây chính là công đức! Không có lý do nhiệm vụ chỉ lòng vòng xung quanh Vô Tương Môn đâu nhỉ...
Nghĩ là làm, Phương Chính dẫn Độc Lang bắt đầu đi dạo xung quanh, đúng lúc này một hồi chuông vang lên, đây là chuông nghỉ giữa giờ của lớp tự học buổi tối, nghỉ mười phút sau đó tiếp tục học.
Phương Chính vẫn lảng vảng trước cửa trường học, hắn có cảm giác nhiệm vụ nhất định có liên quan tới những cô gái chàng trai kia. Cho nên hắn cũng không đi xa...
Nghe tiếng chuông tan học, Phương Chính liền đứng ở cửa trường học nhìn vào trong.
- Nhìn gì đấy?
Lúc này một tiếng nói xa lạ vang bên tai.
- Nhìn học sinh.
Phương Chính cũng không quay đầu lại vô thức trả lời, bởi vì hắn nhìn thấy nữ sinh cột tóc đuôi ngựa, hành động có chút giống con trai của đội cổ vũ nữ trên sân bóng rổ lúc sáng.
- Ồ, nhìn nữ sinh à...
Giọng nói kia kéo dài âm cuối, làm như rất thấu hiểu.
Phương Chính vừa quay đầu chỉ thấy một người đàn ông mặc đồng phục bảo vệ đang nhìn hắn cười xấu xa.
Phương Chính vội vàng chắp tay:
- A Di Đà Phật, thí chủ hiểu lầm rồi, bần tăng đang tìm người.
- Ồ? Tìm người à, tìm ai? Họ tên là gì? Lớp mấy năm mấy? Cần tôi giúp ngài tìm không?
Bảo vệ hầm hừ nói.
Phương Chính nhất thời sửng sốt, hắn quả thật là tìm người, nhưng mà người đó lớp mấy năm mấy hắn làm sao biết được? Bảo vệ rõ ràng không có ý tốt, nếu như trả lời không được phỏng chừng sẽ bị đuổi đi. Phương Chính nhanh trí nói:
- Vương Khôn và Trần Vỹ.
- Vương Khôn? Trần Vỹ? Hai tên nhóc khốn này sao, ngài tìm bọn nó làm gì?
Vốn cho rằng bảo vệ sẽ không biết hai người này, xem như có biết cũng sẽ không quá quen thuộc, nhưng xem vẻ mặt bảo vệ càng tăng thêm cảnh giác, Phương Chính chợt ý thức được hắn dường như tìm sai mục tiêu làm lý do rồi.
Phương Chính hỏi một đằng trả lời một nẻo mà đáp lại:
- Bọn họ có vấn đề gì à?
Bảo vệ nói:
- Không có gì, chơi bóng rổ rất tốt, chẳng qua cũng chỉ có cái đó, còn lại không khác gì bọn du côn đầu đường xó chợ. Cả ngày thích đánh nhau ra vẻ ta đây, không học hành đàng hoàng.
Phương Chính sững người:
- A... Cậu làm sao hiểu rõ bọn họ như vậy?
- Cũng không có gì, hai người bọn họ thường hay bị phạt đứng trước cửa chỗ tôi, lâu ngày liền quen biết thôi. Ngài đến cùng có quan hệ gì với bọn họ?
Bảo vệ nói.
Phương Chính không biết nói gì, vốn dĩ cho rằng khi hắn đi học đã đủ không nghe lời, không nghĩ tới còn có người dữ hơn!
Đang nói chuyện, một loạt tiếng động thình thịch vang lên, đồng thời là một trận tiếng kinh hô, hoan hô vang lên!
Phương Chính xoay đầu nhìn, kinh ngạc phát hiện Vương Khôn, Trần Vỹ đang ở trên sân bóng rổ, tuy sân bóng rổ của trường học không có đèn, nhưng đám trẻ không chịu ngồi yên này vẫn mượn ánh đèn từ phòng học truyền ra, nửa sáng nửa tối chơi bóng. Nhưng mà thứ dẫn tới tiếng hò hét lại không phải là Vương Khôn và Trần Vỹ mà là một bóng trắng, cẩn thận nhìn thì ra là Độc Lang! Cũng không biết Độc Lang làm gì mà một đám học sinh chỉ chỉ trỏ trỏ nó, bọn Vương Khôn, Trần Vỹ thì lại kinh ngạc.
Sau đó Vương Khôn không tin tưởng cầm bóng rổ lên ném qua cho Độc Lang. Kết quả Độc Lang nhảy lên dùng đầu húc một phát, bịch một tiếng húc bóng rổ bay ra ngoài, mục tiêu rõ ràng là vòng rổ! Có điều Độc Lang dùng lực quá mạnh, quả bóng đụng vào bảng bóng rổ dội ngược bay ra! Trần Vỹ cười lớn nói:
- Quả nhiên vừa nãy ăn may thôi!
Nói xong, Trần Vỹ nhảy lên cướp bóng, kết quả nhoáng một cái, lại có thêm một hình dáng màu trắng, đồng thời bên tai vang lên một tràng tiếng kinh hô như vỡ tổ! Lại là Độc Lang nhảy lên, nhảy còn cao hơn Trần Vỹ! Lần nữa dùng đầu đụng bóng rổ, lại nghiền nát danh hiệu bảng bóng rổ vô địch thủ của Trần Vỹ luôn! Nó xoay người trên không làm Trần Vỹ ăn một miệng đầy lông đuôi sói, Độc Lang học ngoan, không dùng sức mà dùng đầu tiếp được bóng, cả người hướng về phía trước, bóng suýt chút nữa đã rơi vào rổ rồi!
Tuy rằng không vào nhưng vẫn dẫn đến một trận tiếng kêu kinh ngạc và tiếng khen!
- Đậu xanh! con chó này trâu thật!
- Đây là chó bay sao?
- Con chó này vậy mà thật sự biết chơi bóng rổ thế nào, nhiều lần muốn ném vào rổ! Cuối cùng còn muốn làm một chiêu úp rổ! Trâu bò!
- Con chó này nhảy thật cao!
- Vua bảng bóng rổ bị một con chó cướp bóng, còn ăn một miệng lông đuôi, chà chà... không biết Trần Vỹ có cảm tưởng gì đây.
...
Đám người nghị luận ầm ĩ, Độc Lang cùng Trần Vỹ cũng song song rơi xuống, Độc Lang thấy chưa vào, vẫy vẫy đuôi có chút không vui. Vốn cho rằng chơi bóng hẳn là rất đơn giản, chơi rồi mới biết chỉ có sức mạnh và tốc độ cũng chẳng có tác dụng gì... còn phải chuẩn mới được. Độc Lang thấy Phương Chính nhìn qua liền cụp đuôi, biết lại gây họa rồi, đang chuẩn bị trở về. Lại thấy Vương Khôn, Trần Vỹ chạy qua, tới tấp giơ ngón tay cái lên:
- Trâu bò ghê!
Độc Lang nhìn nhìn Phương Chính, Phương Chính cười mỉm, nói với bảo vệ cũng đang trợn mât há hốc mồm bên cạnh:
- Đó là chó của bần tăng, nó cùng bọn họ quan hệ không tệ. Ừm, bần tăng cũng xem như bạn gián tiếp của họ đi, thăm bạn bè không có việc gì chứ?
Bảo vệ nhìn Phương Chính trừng mắt, cũng không biết phải nói cái gì. Hắn chỉ là một bảo vệ, tối đa chỉ có thể chặn người khả nghi ở ngoài cửa, nhưng cũng không có nhiều quyền hạn can thiệp hoạt động của Phương Chính ở ngoài cửa.
Bảo vệ đi rồi Phương Chính mới thở phào nhẹ nhõm. Tuy bảo vệ không có quyền gì, nhưng nếu thật muốn quấy rầy hắn cũng rất phiền phức.
Mà Độc Lang đã lập công rồi Phương Chính tự nhiên sẽ không trách mắng nó. Vẫy vẫy tay, Độc Lang lập tức chạy tưng tưng trở lại. Các học sinh thì vừa đi lại nhìn theo, tấm tắc lấy làm kỳ lạ. Khi nhìn thấy Độc Lang trở lại bên cạnh một hòa thượng trẻ tuổi, ngoan ngoãn mà ngồi xuống. Càng dùng ánh mắt tò mò nhìn Phương Chính.
Huyện Thanh Thủy mặc dù cũng có chùa miếu, nhưng hòa thượng cơ bản không đến huyện Thanh Thủy. Xem như có đến thì bọn họ cũng đang đi học, không nhìn thấy. Đột nhiên nhìn thấy một hòa thượng mặc tăng y màu trắng. một đám học sinh đều rất tò mò. Đương nhiên, càng tò mò hơn nữa là hòa thượng này làm thế nào huấn luyện cho chó bay được.
Vương Khôn và Trần Vỹ liếc mắt liền nhận ra Phương Chính, Vương Khôn lập tức chạy qua đứng sau cổng kêu lên:
- Này, anh bạn, chúng ta gặp qua lúc sáng đúng không? Con chó này của anh lợi hại thật! Thế mà biết chơi bóng rổ, có bán không?
----------------
Đề cử đọc: Ma Lâm Thiên Hạ (Bản Dịch) - truyện hay, cân não, hắc ám lưu~~~