Chương 370: Xếp Hàng Sói
Phương Chính dắt Độc Lang đi qua, vừa đi vừa nhìn, đúng lúc này, hai nam sinh lướt ngang, hắn nghe một người đang nói:
- Tai nạn xe mấy ngày trước sợ nhỉ, nghe nói một học sinh trường chúng ta tàn phế á.
- Ừ, lúc ấy nếu không phải mấy người đi ngang qua đưa nó đến bệnh viện chắc còn khổ hơn…
...
Phương Chính nghe vậy, chắp tay trước ngực, tuyên một câu phật hiệu:
- A Di Đà Phật, hi vọng đừng xảy ra chuyện như thế này nữa.
Phương Chính mới không để ý một lát đã phát hiện bên người như thiếu đi cái gì, vừa nghiêng đầu, Độc Lang biến mất!
- Chó đần này chạy đi đâu rồi?
Phương Chính vội vàng, Độc Lang chưa từng xuống núi, có thể nói là đồ nhà quê, thế nhưng nó lại rất khỏe, chạy cực nhanh, nếu gây sự thì sức phá hoại chỉ có nhỏ hơn Hồng hài nhi tí xíu. Hắn bối rối, nhìn khắp xung quanh, kết quả...
Dãy hàng rong trước cổng có quầy bán kem ly, một bà cụ ngồi bên cạnh, ba học sinh đứng thành một hàng, hình như đang xếp hàng mua. Nhắc tới cũng lạ, nhiều quầy ăn vặt như vậy lại chỉ riêng hàng kem của bà là xếp hàng, còn lại đều vây quanh như ong vỡ tổ.
Độc Lang thì đứng sau lưng ba đứa, vẫy đuôi, há miệng, chảy dãi, hiển nhiên con hàng này lại thèm!
Từng đứa trả tiền mua kem ly, rất nhanh đến lượt Độc Lang, nó lè lưỡi, nhỏ dãi nhìn bà cụ.
Phương Chính che mặt, hắn hiểu rồi, đồ đần này đang nghĩ xếp hàng là có thể lấy được kem đây mà! Phương Chính đi nhanh qua, chuẩn bị lôi nó đi. Đùa à, nếu người ta thật sự đưa thì hắn cũng không có tiền để trả! Cái mặt bị ném chắc rồi!
Nhưng Phương Chính còn chưa tới, bà cụ lại vươn tay vỗ vỗ Độc Lang, sau đó đưa cho nó một cây kem ly.
Độc Lang không biết ngại, ngậm lấy luôn, đắc ý vẫy đuôi, ăn ngon lành!
Phương Chính bó tay, chạy qua, gõ đầu Độc Lang một cái nói:
- Đồ đần này, phải bỏ tiền mua. Con lại đến đòi, con có tiền hả?
Độc Lang biết tiền, chỉ là không biết đồ chơi kia có tác dụng gì. Nó chưa từng thấy gì khác ngoài việc Phương Chính ném tiền lên giường... Nó vẫn không hiểu mấy cái tờ giấy xanh xanh đỏ đỏ, lại bẩn bẩn rách rưới thì có ích gì nữa. Bây giờ Phương Chính nói nó có vẻ hiểu hiểu.
Nhưng nó tinh lắm, biết gây chuyện rồi hơn phân nửa cây kem ly sẽ không giữ được, nên há miệng thật to nuốt hết! Sau đó nó phát hiện ăn ngon, mát thật á! Nuốt cả cây kem to, bụng lạnh buốt, não đau! Đầu lưỡi tê dại... Hai mắt trắng dã, trời đất chao đảo...
Phương Chính chỉ biết kêu giáo đồ vô phương, thật sự muốn đập chết cái tên khốn này.
Ăn đã ăn rồi, hắn cũng không chạy được, đành phải đi đến trước mặt bà cụ, chắp tay trước ngực nói:
- A Di Đà Phật, thí chủ, cây kem này bao nhiêu tiền?
Kết quả bà cụ cười hiền:
- Nó xếp hàng mà, sao tôi lại đòi tiền chứ?
Phương Chính ngạc nhiên, sau đó cười theo, chắp tay trước ngực nói:
- A Di Đà Phật, cám ơn thí chủ.
Nhưng trong lòng nói:
- Đúng là ông bà trong thành phố có khác, nhìn người ta xem, lên tiếng đã thấy lịch sự rồi...
Lúc này, Phương Chính mới thấy bên cạnh bà cụ còn có một cái bảng nhỏ, trên đó viết:
- Xếp hàng mua, nếu không không bán!
Phương Chính yên lặng, thật đúng là một bà cụ cá tính.
Bà cười nói:
- Tiểu Pháp sư, thầy thật sự là tăng nhân?
Phương Chính cười nói:
- Vâng ạ.
- Nhìn thầy không giống mấy đứa trẻ khác, nào, ăn kem đi. Đây là tôi đưa thầy.
Bà nói xong, làm một cây kem đưa cho Phương Chính.
Hắn cũng không khách khí, hào phóng nhận lấy, nói:
- Cám ơn thí chủ.
Bà nói.
- Đừng khách sáo, lâu rồi tôi không thấy tăng nhân trẻ như vậy.
Phương Chính định nói gì lại phát hiện Độc Lang chạy tiếp, lần này nó còn quá quắt hơn, chạy đến một nhà bán cơm hộp xếp hàng.
Phương Chính nhìn Độc Lang, nhìn lại bà cụ, bà cười nói:
- Mau đi đi, con chó này thật thú vị.
Phương Chính bất đắc dĩ cười cười, chào bà rồi chạy qua, một phát bắt được cái đuôi Độc Lang, lôi đi.
Độc Lang còn không phục, kêu lên:
- Sư phụ, người làm gì đó?
- Ta làm gì? Con thì sao?
Phương Chính hơi bực, thằng nhóc này không thể cho hắn bớt lo một chút sao?
Độc Lang tự tin kêu lên.
- Sắp trưa rồi, con đi xếp hàng lấy cơm mà. Nếu không chúng ta đói bụng đó thầy?
Phương Chính im lặng trợn mắt nói:
- Đồ đần, không phải vi sư nói rồi sao? Phải dùng tiền mua!
Độc Lang hỏi lại.
- Con đi xếp hàng, vì sao phải trả tiền?
Phương Chính:
“...”
Qua nửa giờ thuyết giáo, rốt cuộc Độc Lang đã hiểu tác dụng cùng tầm quan trọng của tiền, nó ngửa đầu nhìn Phương Chính hỏi:
- Sư phụ, người nói nhiều như vậy, chúng ta có tiền ạ?
Phương Chính im lặng nhìn trời, vỗ vỗ đầu Độc Lang nói:
- Nếu như không đề cập tới tiền, con vẫn là đồ đệ của vi sư.
Độc Lang chưa từ bỏ ý định hỏi.
- Nếu như bắt buộc?
Phương Chính nghiêm túc nói.
- Về sau con phụ trách quét sân.
Độc Lang lập tức nói:
- Sư phụ, vậy con không đề cập nữa. Nhưng... trưa ăn gì ạ?
Ùng ục ục...
Bụng Phương Chính cũng kêu theo, hắn nói tiếp:
- Nếu như không đề cập tới cơm, con vẫn là đồ đệ của vi sư.
- Nếu như... Được rồi, không có nếu như. Sư phụ, vậy... chúng ta... cứ đứng đây ạ?
Độc Lang nhìn các loại quán cơm nhỏ san sát hai bên đường phố, nhìn đám người ăn như gió cuốn ngồi bên trong, nhịn không được nuốt nước bọt.
Phương Chính cũng không biết nên trả lời thế nào, trước đó hắn xuống núi, đều nhanh chóng giải quyết vấn đề. Đi mang lễ thôn cũng có thôn trưởng nhiệt tình tiếp đãi, chưa từng phải lo lắng ăn uống. Nhưng là hiện tại...
Bên lề đường, một người một sói ngồi ngẩn người.
Qua hồi lâu, Độc Lang nằm rạp trên mặt đất, nói:
- Sư phụ, con đói.
Phương Chính nói.
- Không sao, con là sói.
Độc Lang kêu lên.
- Sói cũng biết đói.
Phương Chính nghiêm túc nói:
- Trên sách nói, một tuần không ăn sói cũng không sao. Con mập như vậy, nhân cơ hội mà giảm béo đi.
Độc Lang:
“...”
Phương Chính nhìn tiệm cơm cũng muốn đi vào hoá duyên, nhưng cuối cùng lại không đi. Mặc dù đã từng hóa duyên ở Nhất Chỉ thôn, nhưng nơi đó không khác gì nhà của hắn cả, có thể mặt dày. Nhưng ở một thành thị hoàn toàn xa lạ này, đối mặt với người xa lạ, Phương Chính cũng ngại ngần.
----------------
Đề cử đọc: Ma Lâm Thiên Hạ (Bản Dịch) - truyện hay, cân não, hắc ám lưu~~~