Chương 378: Bắt Đầu Làm
Trên thực tế cũng đính xác như thế, trong lớp có bạn bị lớp khác bắt nạt, cuôi cùng chạy ra bênh vực kể yếu, giải quyết sự việc đều là các học sinh xếp hạng cuối... Mượn lời bọn họ nói: Học sinh lớp tôi chúng ta mới có thể bắt nạt, người khác không được!
Cho nên nói người tốt hay xấu không thể chỉ nhìn bảng điểm để phân biệt.
Nghĩ đến đây Phương Chính cười vui vẻ hơn, nói ra kế hoạch cho Vương Khôn, Vương Khôn nghĩ ngợi lại đề xuất vài ý bổ sung. Hai người vừa đi vừa bàn bạc cuối cùng có kế hoạch hoàn chỉnh. Sau đó Vương Khôn chạy về nhà tắt TV và loa, rồi kéo một đám người nói chuyện này, kết quả cuối cùng là mọi người đồng ý!
Phương Chính nhìn một đám thiếu niên thiếu nữ sôi nổi nhiệt tình trong lòng tràn đầy mong đợi, đồng thời càng kêu gào:
- Ai nói tuổi trẻ đời này tiêu rồi? Tiêu ông nội ngươi!
Một ngày trôi vụt đi, ngày mới lại đến.
Lỗ Huy trong phòng khách đứng ngồi không yên đi qua đi lại, cuối cùng cắn răng nói:
- Tô Vân, chúng ta ra ngoài đi dạo đi.
- Hả? Vậy Tiểu Chính thì sao?
Tô Vân sửng sốt.
Lỗ Huy nói:
- Không sao, đi thôi, anh xuống dưới đợi em.
Nói xong, Lỗ Huy đi xuống lầu, xuống dưới lầu, Lỗ Huy nhìn thấy bọn Vương Khôn đến. Lỗ Huy suy nghĩ liền cắn răng bước qua.
Nhìn thấy Lỗ Huy đi tới trước mặt, bọn Vương Khôn, Trần Vỹ cũng có chút không biết phải làm sao. Bọn họ không ít lần bị Lỗ Huy đuổi đi, mỗi lần đối mặt Lỗ Huy đều có loại cảm giác không được tự nhiên, có cảm giác bức bách.
Giữa lúc cả đám không biết làm sao, Lỗ Huy đi tới trước mặt Vương Khôn, Trần Vỹ, bỗng cúi người 90 độ, sau đó nói:
- Cảm ơn các cậu, lúc trước là tôi đã sai.
Nhìn một màn này rồi nghe Lỗ Huy nói lời xin lỗi, Vương Khôn, Trần Vỹ tập thể ngu người, đây là chuyện gì? Có điều rất nhanh bọn họ đã phản ứng kịp, vội vàng đi qua, đám con gái đỡ Lỗ Huy dậy, Vương Khôn xấu hổ gãi gãi đầu nói:
- Chú đừng nói vậy, trước kia chúng cháu cũng không đúng.
Trần Vỹ gật đầu như gà mổ:
- Dạ dạ dạ...
Nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của Trần Vỹ, đám người nhìn không được vui vẻ, chốc lát không khí ngượng ngùng nháy mắt bị quét sạch.
- Chú cùng dì đi ra ngoài chút đi, nếu không thì tránh đi cũng được, còn lại giao cho bọn cháu đi.
Cô bé thắt bím tóc đuôi ngựa nói.
- Cảm ơn các cháu.
Lỗ Huy trong lòng xúc động không thôi, lúc trước hắn không có chút thiện cảm với hành vi của lũ trẻ này. Cho dù hắn suy nghĩ vì cái gì thì cũng quá ích kỷ, quá vô lý. Đến giờ lại vẫn là đám trẻ này gạt bỏ hiềm khích trước đó giúp đỡ hắn. Điều này khiến hắn có một loại cảm giác mấy chục năm sống trên đời thật uổng phí, tự thẹn không bằng. Trước đây, hắn thấy bọn Vương Khôn chỉ là một đám học sinh lưu manh kém cỏi, bây giờ nhìn lại, hắn chỉ thấy mặt già đỏ bừng... Ham chơi thì không phải là đứa trẻ ngoan sao? Hiển nhiên đáp án là chắc chắn!
Tô Vân đẩy cửa phòng Lỗ Chính, Lỗ Chính vẫn nằm trên giường phát ngốc, Tô Vân đi vào hắn cũng chỉ nhìn thoáng qua mà thôi.
Tô Vân đến đầu giường nhỏ giọng nói:
- Tiểu Chính, mẹ và ba con ra ngoài một lát, con ngoan ngoãn ở nhà, chúng ta sẽ về sớm.
Lỗ Chính không lên tiếng nhưng Tô Vân biết hắn hẳn là nghe rõ.
Tô Vân thở dài đi ra ngoài, xuống dưới lầu liền thấy Lỗ Huy và bọn Vương Khôn đang đứng cùng nhau, nhất thời có chút ngẩn ra, Lỗ Huy khi nào thì lăn lộn cùng đám trẻ mà hắn bình thường vẫn xem thường rồi?
Lỗ Huy thấy Tô Vân cũng không giải thích gì, kéo Tô Vân rời đi, cũng không đi xa lắm. Dù sao hai người đều lo lắng cho Lỗ Chính, liền trốn trong một góc lén nhìn sân bóng rổ. Lỗ Huy còn lấy điện thoại ra kết nối xem camera từng cử chỉ của Lỗ Chính. Lỗ Huy có hơi không yên tâm về Lỗ Chính, đặc biệt gần đây xem tin tức, có những đứa trẻ vì uất ức mà chọn tự sát. Việc này càng khiến lòng hắn bất ổn, cho nên hắn lén lắp camera, một khi phát hiện tình hình không đúng lập tức trở về.
Tô Vân cũng lo lắng việc này cho nên ngay cả công việc cũng không làm, mỗi ngày ở nhà trông chừng Lỗ Chính.
Cùng lúc đó, đám người Vương Khôn và Trần Vỹ nhìn nhau nở nụ cười, chạy ra ngoài như ong vỡ tổ, không lâu sau...
Lỗ Chính đang nằm trên giường nhìn trần nhà, chính hắn cũng không biết mình đang nghĩ gì. Trong đầu như thước phim quay chậm, từ nhỏ bắt đầu chạy nhảy đá bóng, chơi bóng, chạy nhảy chơi đùa.. mãi cho đến hôm đó tai nạn, sau đó, sau đó thì không còn gì... Tất cả đều trống rỗng, hắn không biết những ngày qua trôi qua thế nào. Ngây ngây dại dại, trước mắt cái gì cũng một mảng trắng đen, không thấy ánh sáng.
Nếu như còn có màu khác, đó là một vệt màu cam như vỏ quýt già cuối thu phơi khô trên đất.
Nếu như còn có âm thanh, đó chính là âm thanh như tiếng tim đập tình thịch..
Nhưng cẩn thận nghĩ lại, còn có một âm thanh hắn tha thiết muốn nghe, đó chính là...
- Vương Khôn, ông nội ngươi, đừng làm màu! Hôm nay không chặn chết ngươi đồ con rùa!
- Trần Vỹ, ông nội ngươi, hôm nay để ngươi biết cái gì gọi là điểm số lớn đè chết ngươi! Sau này thấy anh đây để ngươi hiểu cái gì gọi là thần bóng rổ!
- Xì! Ngươi là đồ con rùa!
- Hai người đừng chửi nữa, có giỏi thì làm đi!
- Đúng đúng đúng !
- Vương Khôn cố lên!
- Trần Vỹ đẹp trai nhất, cố lên!
Bên ngoài chợt ồn ào, là giọng nói quen thuộc, tiếng reo hò nhiệt huyết, tiếng gọi ầm ĩ của nam nữ, Lỗ Chính nghe được bỗng từ trong mê man tỉnh lại, khó khăn ngồi dậy, dịch qua xe lăn đi tới trước cửa sổ, kéo màn lên, nhưng...
- Đây là...
Lỗ Chính ngây người tại chỗ.
Chỉ thấy cửa sổ không biết bị ai phun thứ gì lên, mờ mờ ảo ảo hoàn toàn không nhìn rõ tình hình bên ngoài, chỉ có thể miễn cưỡng nhìn thấy có một đám người đang ở trên sân bóng rổ.
Một Lỗ Chính vẫn luôn bình tĩnh lại nóng nảy! Cố gắng đẩy cửa sổ cũng không đẩy ra, chân không tiện cũng không đến sát cửa sổ được. Bất đắc dĩ Lỗ Chính cắn răng, đẩy xe lăn ra phòng. Đây là lần đầu tiên hắn ra khỏi phòng, nhìn phòng khách quen thuộc, trên tường là ảnh hắn đứng đó ôm bóng rổ cười sáng lạn, lắc đầu tự giễu, đẩy xe đến bên cửa sổ phòng khách. Kết quả khiến hắn tức giận là cửa sổ phòng khách cũng bị làm mờ, cái gì cũng không thấy!
Lỗ Chính không nhịn được mắng:
- Khốn kiếp! Đều là khốn kiếp!
Phương Chính nhìn nhìn cửa, lại nhìn nhìn chân mình, suy nghĩ một hồi nhỏ giọng nói:
- Mình trốn trong góc lén nhìn thôi, bọn họ không nhìn thấy mình.
Lỗ Chính tựa như tìm được lý do đi ra mở cửa. Kết quả vừa mở cửa liền nhìn thấy một con chó trắng to đang ngồi xổm ở cửa.
- A?
Lỗ Chính giật nảy, chó to như vậy nếu như nhào tới thì phải làm sao? Nhưng mà nhìn kỹ lại con chó này có hơi quen mắt. Lỗ Chính mỗi ngày xem bóng rổ, Phương Chính cũng từng xuất hiện trên sân, con chó trắng to này làm sao hắn có thể không nhìn thấy?
----------------
Đề cử đọc: Ma Lâm Thiên Hạ (Bản Dịch) - truyện hay, cân não, hắc ám lưu~~~