Chương 379: Xuống Lầu Xem Bóng
Hôm qua Phương Chính đến nhà hắn cũng có biết, chỉ là không muốn ra gặp mà thôi.
Hôm nay đột nhiên thấy chú chó trắng to này ở cửa thật sự là hết hồn. Chẳng qua nhìn thấy nó thì thầm thở ra, vì con chó này xem ra vô hại, lại còn vẫy đuôi với hắn nữa. Không có ý muốn làm hại hắn...
- Cẩu... cẩu huynh, tôi chỉ đi xuống lầu.
Lỗ Chính cũng không biết phải nói gì với con chó này, nhưng vẫn nói một câu, xem như tự mình tăng thêm can đảm.
Kết quả con chó này dường như nghe hiểu, đứng dậy đi qua một bên.
Lỗ Chính thở phào nhẹ nhõm, từ từ đi qua bên cạnh nó, nhưng mà hắn ngừng lại lần nữa. Nhà bọn họ ở lầu hai, không cao, nhưng muốn đi xuống còn phải đi cầu thang! Trong góc cầu thang cũng có cửa sổ, mà hướng đó không thể nhìn ra sân bóng, hắn muốn xem bóng thì phải xuống lầu mới được.
Sau khi xác định chó trắng lớn sẽ không làm gì mình, Lỗ Chính nhìn bậc thang dốc đứng hơi do dự. Cao quá, dốc quá, hắn không có chân, chỉ có xe lăn, trên xe lăn chỉ có bánh xe, không cẩn thận hắn sẽ lăn lông lốc xuống.. nghĩ đến đây Lỗ Chính có chút sợ.
Lúc này tiếng hoan hô từ ngoài truyền vào, hình như vào trận rồi.
Trong lòng Lỗ Chính cũng nóng lên, hắn muốn đi xem trận bóng! Hắn không muốn ngồi trong phòng mãi, hắn muốn đi!
Ý nghĩ này càng ngày càng mãnh liệt, nhưng mà Lỗ Chính nhìn cầu thang dốc kia nhiều lần do dự.
Cầu thang dốc quá, mình không có chân, không đi xuống được!
Không, mình có chân, chỉ là không thể cử động mà thôi! Nhưng mà... mình có thể đi xuống! Mình còn có thể dùng tay!
Lỡ đâu nắm không được thì sao? Lỡ đâu bánh xe bị trượt thì sao? Mình có thể điều khiển được xe lăn không? Đây là lần đầu tiên xuống lầu mà!
Không, mình có thể làm được, mình nhất định có thể!
Hai dòng suy nghĩ điên cuồng vang lên trong đầu Lỗ Chính, ánh mắt Lỗ Chính càng ngày càng đỏ, tai nghe tiếng hoan hô, tiếng gào to bên ngoài, lòng càng gấp gáp không nhịn được.
Cuối cùng một cánh tay nắm chặt tay vịn cầu thang, một tay điều khiển xe lăn, chầm chậm xuống lầu. Kết quả vừa tới bên cạnh, do không nắm vững lực mạnh yếu xe lăn liền muốn ngã nhào xuống bên dưới! Lỗ Chính lòng nói:
- Tiêu rồi!
Nhưng mà xe lăn đột nhiên đứng lại, giống như có thứ gì kéo hắn lại,
Lỗ Chính quay đầu nhìn chỉ thấy con chó to lười biếng nằm nó không biết từ khi nào đã đứng dậy, miệng cắn phía sau xe lăn, lúc này mới giữ cho hắn không rơi xuống dưới.
- Cảm ơn.
Lỗ Chính đã quên lần trước nói cảm ơn là từ khi nào, nhưng lần này lại thốt ra. Cảm giác đại nạn không chết, sống sót sau tai nạn làm lòng hắn liên tục kêu lên may mắn.
Độc Lang cho hắn một ánh nhìn cổ vũ, Lỗ Chính kinh ngạc nói:
- Cậu đang cổ vũ tôi sao?
Độc Lang khẽ gật đầu.
- Cảm ơn, tôi sẽ cố!
Lỗ Chính gật đầu nói.
Nếu như trước mắt là một người, hắn sẽ tự ti vì mình không thể đi. Hắn sẽ chán nản, cho rằng mình là đồ bỏ đi, xuống lầu cũng cần người khác giúp. Nhưng đối diện là một con chó, chỉ là thiện ý giúp đỡ của động vật, ngược lại hắn có thể vui vẻ nhận, loại cảm giác này rất vi diệu. Ít nhất hắn cho rằng động vật rất đơn giản, giúp hắn chỉ là giúp mà thôi. Động vật giúp người cũng vô cùng hiếm gặp, loại trải nghiệm này khiến lòng Lỗ Chính rất dễ chịu.
Lần này Lỗ Chính chỉnh lại tư thế, nắm chắc tay vịn, xác định vững vàng rồi thì nói với Độc Lang:
- Ta có thể.
Độc Lang từ từ nhả ra, quả nhiên Lỗ Chính đã vững vàng trên cầu thang.
Lỗ Chính bắt đầu buông tay từ từ, xe lăn chầm chậm đi xuống từng chút, đi một chút lại quay đầu nhìn Độc Lang, Độc Lang thì từng bước đi theo hắn giống như là thần hộ mệnh của hắn, có nó ở đây Lỗ Chính hoàn toàn yên tâm. Cuối cùng Lỗ Chính thành công đi hết đoạn cầu thang này.
Lỗ Chính làm động tác chiến thắng với Độc Lang, Độc Lang thì lại cho hắn một ánh mắt tiếp tục.
Lỗ Chính hít sâu một hơi, xoay người nhìn về đoạn cầu thang tiếp theo, kiên định nói:
- Mình sẽ làm được!
Nói xong, Lỗ Chính tiếp tục đi xuống, từng chút từng chút một, vừa mới bắt đầu còn xoay đầu nhìn Độc Lang, đến lúc sau vì quá chăm chú lại như quá tin tưởng đã không xoay đầu lại nhìn nữa. Từ từ, từ từ Lỗ Chính mừng rỡ phát hiện, hắn thế mà có thể một mình đi xe lăn xuống cầu thang! Loại cảm giác tự hào đó làm cho hắn phấn khởi vô cùng, vừa xoay người nhìn Độc Lang, kết quả kinh ngạc thấy Độc Lang vậy mà lại đứng giữa cầu thang, căn bản không hề đi xuống.
- Ngươi... ngươi không theo ta xuống à?
Lỗ Chính ngây ngốc.
- A Di Đà Phật, thí chủ, tự cậu đã có thể làm được việc này, cần gì phải để người khác giúp chứ?
Đúng lúc này, một tiếng niệm phật vang lên, một vị hòa thượng áo trắng đi đến từ góc cầu thang, hòa thượng này cả người trắng nõn, tướng mạo không xem như rất anh tuấn nhưng lại có một loại chính trực an lành mang lại cho người khác một cảm giác bình yên.
- Ngài...
Lỗ Chính chợt phát hiện dưới lầu vậy mà có người, lòng nhất thời căng thẳng, nói cũng không lưu loát.
Phương Chính khẽ mỉm cười nói:
- Bần tăng là Phương Chính trụ trì Nhất Chỉ Sơn, đó là hộ pháp của bần tăng Tịnh Pháp. Thí chủ, xuống cầu thang với cậu mà nói có khó không?
Lỗ Chính nhìn hòa thượng đang cười hiền hòa như ánh nắng ấm áp, kinh ngạc phát hiện dường như hắn cũng không phải quá muốn chống đối hòa thượng này. Bởi vì ánh mắt đối phương cũng không có những thương hại, đồng tình hay khinh thường gì đó mà hắn sợ hãi, càng nhiều hơn là một loại cảm giác đối xử như người bình thường. Hắn thích cảm giác này, không thích bị người dùng ánh mắt khác thường nhìn mình, dù cho là chán ghét hay là thông cảm!
Lỗ Chính nhìn Phương Chính nói:
- Mới bắt đầu có hơi khó, quen rồi thì không thấy khó nữa.
Phương Chính cười gọi Độc Lang:
- Đi thôi, xuống xem đấu bóng.
Độc Lang chạy vụt xuống, thoáng nhìn Lỗ Chính hất hất đầu như muốn nói:
- Cùng nhau đi thôi!
Lỗ Chính hơi do dự nói:
- Tôi.. tôi ở đây xem là được rồi.
Phương Chính cười:
- Vậy xem đi, nếu như có thể thì cùng nhau đánh bóng cũng được.
Lỗ Chính cười khổ nói:
- Tôi đã như vậy còn có thể đánh bóng sao?
Nói xong nhìn chân mình, trong mắt đầy ảm đạm.
Phương Chính nói:
- Trước khi chưa xuống lầu, cậu xác định mình có thể từ cầu thang đi xuống sao? Đi xe lăn xuống cầu thang không phải là việc đơn giản.
Lỗ Chính không nói lời nào.
Phương Chính nói:
- Vì yêu thích làm cậu không thấy sợ, khiến cậu dũng cảm, kiên cường! Như vậy vì sự yêu mến trong lòng cậu mà đi ra ngoài xem thì có làm sao đâu?
Phương Chính nói xong xoay người đi ra cửa, ánh nắng rơi xuống chiếu vào người, Phương Chính không quay đầu lại. chỉ thản nhiên nói:
- Có chân cũng chưa chắc có thể chơi bóng rổ, không có chân cũng chưa chắc chơi không được. Huống hồ cậu vẫn có chân!
Nói xong, Phương Chính đi ra, Độc Lang quay đầu nhìn Lỗ Chính. nghiêng nghiêng đầu ra hiệu hắn đi theo.
Lỗ Chính nhìn nhìn Độc Lang, nhìn nhìn Phương Chính, nói thầm:
- Đúng vậy, rất nhiều người có chân nhưng bọn họ không biết chơi bóng rổ, không có chân cũng không nhất thiết không chơi được bóng rổ! Huống chi mình vẫn có chân, hơn nữa, mình chỉ xem thôi...
Nghĩ tới đây, Lỗ Chính đẩy xe lăn ra ngoài, lần đầu tiên cảm nhận được không khí tươi mát bên ngoài, ánh nắng lóa mắt. Nhẹ ngẩng đầu híp mắt, loại cảm giác này quen thuộc nhưng lại xa lạ. Năm đó mọi thứ với hắn thật bình thường, bây giờ lại trở nên quá đỗi quý giá.
----------------
Đề cử đọc: Ma Lâm Thiên Hạ (Bản Dịch) - truyện hay, cân não, hắc ám lưu~~~