Chương 380: Cảnh Cáo
Lúc này lại một tiếng hoan hô vang lên, Lỗ Chính nghe tiếng nhìn sang nhất thời sửng sốt!
Chỉ thấy trên sân bóng rổ, một đám trẻ đang chơi bóng rổ điên cuồng, một thiếu niên nhảy lên cao gầm lên, úp rổ! Hắn biết người này, đó là Vương Khôn, tên này mỗi ngày bị mắng ở lầu dưới, nhưng chơi bóng rổ thật sự rất giỏi...
Gần như cùng lúc, Trần Vỹ cao 1m90 nhảy lên, quơ tay to cản lại!
Nhưng mà Vương Khôn xoay người trên không, chuyền bóng, đồng đội nhận bóng ném vào rổ!
Bịch!
Khiến mọi người đều kinh ngạc là quả bóng rổ mới ném ra lại bị một bóng trắng cản lại! Nhìn kỹ thì ra là một con chó trắng lớn! Chó trắng nhảy lên không trung đụng bay quả bóng.
- Grừ...!
Chó trắng to ngẩng đầu hú dài, tựa như đang đắc ý.
Vương Khôn thấy thế tức mà không làm gì được, mắng to:
- Mày là chó chứ không phải là bọ chét đâu? Nhảy cao như vậy? Ăn pháo mà lớn lên hả?
Lỗ Chính trợn mắt, một con chó mà cũng biết chơi bóng? Này cũng khó mà tin nổi! Không có tay cũng có thể chơi bóng à?
Lại nhìn Vương Khôn, ánh mắt Lỗ Chính cũng vô cùng nóng, úp rổ đó, hắn vẫn luôn mong ước làm được, đáng tiếc cho dù khi chân vẫn còn bình thường cũng không nhảy cao như vậy được. Hắn yêu thích bóng rổ nhưng cũng không phải cứ thích thì sẽ giỏi.
Lỗ Chính không đi tới trước xem mà chỉ im lặng ở trong một góc, hắn thích không ai chú ý tới mình, mình lại có thể chăm chú xem bóng.
Trận bóng tiếp tục, lần này Lỗ Chính hoàn toàn tròn mắt nhìn, Độc Lang quả thực là không có tay nhưng gia hỏa này căn bản không cần dẫn bóng, mà là bốn chân chạy loạn, dựa vào tốc độ và sức nhảy, ngăn cản đội Vương Khôn chuyền bóng hết lần này tới lần khác, không cách nào hình thành thế tấn công, làm cho bọn Vương Khôn kêu khổ không ngừng.
Mà đội Trần Vỹ bên đây thì hết sức vui vẻ, nhiều lần tấn công, đánh cho đội Vương Khôn chỉ có thể không ngừng lui lại.
Lỗ Chính che miệng, thật không dám tin vào mắt mình, một con chó mà lại thay đổi chiến cuộc.
Đội Vương Khôn và Trần Vỹ đấu bóng đã không phải lần một lần hai, mỗi lần đều là ngang ngửa nhau. Lần này vậy mà biến thành như thế này làm hắn không thể tưởng tượng nổi.
Lỗ Chính đi ra rồi, Phương Chính ra hiệu, Vương Khôn và Trần Vỹ liền hiểu.
Lần nữa phát bóng, Vương Khôn điên cuồng dẫn bóng vượt qua nhảy lên:
- Trần Vỹ, có giỏi thì đón bóng này xem!
- Đón thì đón!
Trần Vỹ nhảy theo, xoay tay đánh qua!
Bịch một tiếng trầm đục, quả bóng bị Trần Vỹ đánh bay cao ra ngoài, theo một đường vòng cung xinh đẹp bay xa, cuối cùng rơi xuống trước mặt Lỗ Chính sau đó lại nảy lên...cũng không biết có phải ý trời hay không, quả bóng này lại rơi vào lòng Lỗ Chính!
Lỗ Chính theo bản năng hai tay chụp bóng, cảm giác đã lâu không gặp! Cảm nhận được bề mặt bóng rổ sần sùi, ngửi mùi cao su đó, Lỗ Chính ngây ngốc. Hắn lại chụp bóng một lần nữa! Trong nháy mắt trong đầu Lỗ Chính chỉ còn lại bóng rổ, thậm chí quên mất việc mình đã bị người khác nhìn thấy.
Khi Lỗ Chính đang ngẩn người, một giọng nói truyền tới:
- Ô! Anh bạn chụp bóng rất tốt nha, cùng chơi không?
Lỗ Chính ngây ra một lúc, ngơ ngác ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy Vương Khôn và Trần Vỹ đi đến trước mặt, Vương Khôn xoa mũi, nói:
- Anh bạn, phát ngốc gì vậy, chơi bóng rổ không?
- A..hả? Tôi...
Lỗ Chính cúi đầu nhìn chân mình, bỗng ném bóng cho Vương Khôn, xoay người muốn đi, chân hắn đã như thế này còn chơi bóng thế nào? Đang chế giễu hắn sao?
- Đứng lại! Cậu nếu còn là con trai thì đừng chạy! Không phải chân tạm thời không di chuyển được sao? Chậm trễ chơi bóng à?
Vương Khôn kêu lên.
Trần Vỹ bĩu môi nói:
- Bỏ đi, người ta lại không thích chơi bóng rổ, nếu thật sự thích thì đừng nói là có chân, cho dù không có cũng sẽ chơi!
- Như vậy sao, hóa ra không thích bóng rổ... Đi thôi, chúng ta chơi tiếp. Vừa mới nãy cậu dám đỡ bóng lát nữa sẽ cho cậu biết mùi lợi hại.
Vương Khôn nói.
- Đó không phải là chuyện rất bình thường sao?
“...”
Trong khi khi nói, Vương Khôn và Trần Vỹ xoay người về sân bóng rổ.
Lỗ Chính đưa lưng về phía hai người, không chạy nữa mà trong đầu không ngừng vang lên lời của hai người, thật sự yêu thích thì có thể chơi bóng? Nhưng mà... hắn có thể sao?
Vào lúc này, một bóng trắng đi ra phía sau Lỗ Chính, bỗng đẩy xe lăn của hắn chạy về phía trước.
Lỗ Chính giật mình quay đầu lại nhìn, là con chó trắng to kia đẩy xe lăn!
- Ngươi làm gì vậy?
Lỗ Chính cuống lên.
Độc Lang lại nhìn hắn khích lệ giống như lúc hắn xuống cầu thang vậy.
- Ta... Ta không có cách nào chơi bóng được.
Lỗ Chính kêu lên.
- Gru gru!
Độc Lang kêu lên hai tiếng.
Lúc này Phương Chính xuất hiện:
- Nó nó nó giúp cậu. Nó cũng muốn chơi bóng nhưng không có tay, cậu có tay, nó có chân, hợp tác chơi thì sao?
- Hả?
Lỗ Chính ngẩn ra.
- Grào!
Độc Lang không cho Lỗ Chính cơ hội từ chối, kêu lên một tiếng như đang tuyên chiến, rồi đẩy Lỗ Chính chạy về phía trước.
Trần Vỹ thấy một màn này cười lớn nói:
- Anh bạn nhận bóng này!
Vừa nói Trần Vỹ ném bóng cho Lỗ Chính, Lỗ Chính theo bản năng đưa tay nhận, kết quả trước mặt đột nhiên xuất hiện một người cản lại. Là một cậu trai mặt mụn, kêu lên:
- Đừng hòng qua cửa của tôi!
Lỗ Chính nhìn trong mắt đối phương, không có kỳ thị, không có xem thường, không có đồng tình, có chỉ là sẵn sàng đón địch!
Hắn thích cảm giác này!
Trong chớp mắt Lỗ Chính như quên mất việc mình không có hai chân, trong lòng hắn chỉ còn có bóng rổ! Chỉ có đối phương, chỉ có một tín niệm:"Vượt qua hắn!"
Lỗ Chính hầu như vô thức đập bóng, sau đó phía sau bị đẩy đi ngoặt sang một cái xông tới. Xe lăn xoay tròn, cậu trai mặt mụn không ngăn được, Lỗ Chính bị Độc Lang đẩy từ bên phải xông ra, cậu trai mặt mụn vừa muốn chặn lại, Độc Lang hất đầu, xe lăn xoay lại, đột nhiên quay qua, vượt qua!
Mặt mụn cực kỳ uất ức nhìn bóng lưng Lỗ Chính và Độc Lang, kêu lên:
- Không công bằng! Gia hỏa này cứ như xe tăng hạng nặng! Hoàn toàn không xuống tay được!
Mọi người nghe vậy lập tức cười ầm lên.
Có điều...
- Bíp!
Một tiếng còi dài vang lên.
- Lỗ Chính, cậu ôm bóng dẫn đi, phạt thẻ vàng cảnh cáo!
Trọng tài kêu lên.
Lỗ Chính ngây ra một lúc, song hắn không những không mất nhuệ khí, ngược lại càng phấn khích hơn! Vừa nãy khi xe lăn vượt qua, hắn quả thật không đập bóng dẫn đi mà là ôm bóng, quả thực đã phạm quy. Tuy rằng bị phạt nhưng hắn rất vui, hắn thích cảm giác công bằng này! Không có người bởi vì hắn không có chân mà đặc cách cho hắn, cũng không có ai vì hắn không có chân mà kỳ thị hắn!
Trần Vỹ vỗ vai Lỗ Chính nói:
- Người anh em, đừng ngốc ra đó, lúc này đây vừa mới bắt đầu. Nhìn thủ pháp cậu dẫn bóng rất tốt đó, là tay lão luyện nha. Phối hợp thật tốt với tên này, cậu chính là chiến xa mạnh mẽ nhất của chúng ta, nghiền nát bọn họ! Phía sau có tôi yểm trợ, xử bọn họ!
----------------
Đề cử đọc: Ma Lâm Thiên Hạ (Bản Dịch) - truyện hay, cân não, hắc ám lưu~~~