Chương 404: Trong Lòng Không Có Phật Làm Sao Tu Phật?
Tường đổ mọi người đẩy, Trí Năng và Trí Vân là do trước giờ tạo nghiệp quá nhiều, lúc trước luôn chèn ép, hôm nay gặp xui xẻo như vậy, tất cả tội nghiệt chồng chất lâu nay đồng thời bùng nổ! Bỗng chốc ập tới, hai người chỉ cảm thấy giống như biển gầm núi thét. cái gì cũng nhìn không rõ, trước mắt tối đen, tai kêu ong ong, đầu óc trống rỗng, mắt trợn tròn!
Nghe những lời này, Nam Phong thiền sư thở dài.
Những việc Trí Năng và Trí Vân làm hắn sớm có nghe nói, chỉ là khi ấy Trí Năng giấu diếm quá giỏi, cũng rất biết giả vờ giả vịt. Lại thêm Nam Phong thiền sư hầu như không xuống núi, rất nhiều việc cũng chỉ là loáng thoáng nghe được, cho người đi điều tra lại không tra ra được cái gì, cũng bỏ qua.
Chỉ là không nghĩ tới, hắn sơ suất buông lỏng ngày đó lại gây nên đại họa của hôm nay! Ngay trước mặt tăng nhân trong thiên hạ, cảm giác bị người chỉ vào mặt chỉ trích đó khó chịu đến cỡ nào? Mọi người tuy rằng là nói Trí Năng cùng Trí Vân, nhưng vào tai Nam Phong thì đây là đang nói hắn đấy!
Nam Phong thiền sư chắp tay, chỉ cần có người đứng ra, hắn liền cúi người hành lễ xin lỗi! Đi đến xin lỗi từng người từng người một.
Thấy cảnh này, vỗn dĩ có người còn đang cáo trạng hoặc bất mãn hay đang mắng chửi đều lập tức im miệng. Nhìn lão tăng tuổi đã lớn này, cúi người 90 độ hành lễ đi xin lỗi từng người, mọi người bỗng không mắng nữa, ngược lại trong mắt càng có nhiều tôn trọng hơn.
Phương Chính thấy thế, chắp tay thầm nói:
- A Di Đà Phật, đây mới là việc cao tăng nên làm, không để tâm mặt mũi, chỉ quan tâm đúng sai. Đúng chính là đúng, sai thì nên xin lỗi...
Phương Chính nhịn không được nhớ lại việc lúc trước Hầu Tử bọn nó trộm đồ lót.
Hắn của khi đó vẫn còn non trẻ, lại lựa chọn che giấu mà không phải lập tức dũng cảm đứng ra xin lỗi, thừa nhận sai lầm! Nghĩ tới đây, Phương Chính trong lòng khẽ lắc đầu.
Hắn biết, đường của mình vẫn còn dài lắm, thứ cần học cũng còn nhiều. Không liên quan thành Phật hay không, mà là đạo lý làm người.
- Nam Phong thiền sư, đây không phải lỗi của ngài, ngài không cần như vậy.
Cuối cùng có người mở miệng nói.
Có người mở đầu, những người khác tới tấp nói theo:
- Nam Phong thiền sư, chúng ta đều biết cách làm người của ngài, Nam Phong Tự nhiều người như vậy, khó tránh khỏi có vài con sâu làm rầu nồi canh.
- Sau này quản lý chặt chẽ hơn là được rồi...
- Nam Phong thiền sư, chúng ta chỉ là thuận miệng nói thôi...
...
Đám người rối rít nói, hơn nữa lùi về sau, vội hành lễ với Nam Phong thiền sư.
Mà Trí Năng Trí Vân lại trợn mắt, Nam Phong thiền sư ở trong mắt bọn họ là một người có danh vọng như vậy! Nắm giữ cả một tự viện lớn, người tới bái phỏng đều là người nổi tiếng dậm chân một cái chấn động tứ phương! Người như vậy, còn phải nói xin lỗi với hòa thượng của những tự viện bé nhỏ này? Bọn họ nghĩ không ra, cũng không muốn hiểu!
Dựa vào cái gì? Lẽ nào mục đích của việc tu hành cho tốt, cố gắng bò lên cao không phải vì để bản thân mình sống càng thoải mái hơn sao? Thực lực mình mạnh thì bắt nạt người lại thế nào? Cũng không đánh người, cướp bóc gì cả...
Thấy vẻ mặt của hai người Trí Năng, Trí Vân như vậy, đám Phương Chính, Bạch Vân thiền sư, Hà Quang thiền sư, Hồng Nham thiền sư đều lắc đầu.
Nam Phong thiền sư xin lỗi như vậy, một là thừa nhận bản thân không dạy dỗ đồ đệ tốt, có lỗi; hai là giúp bọn hắn gánh chịu nhân quả, hóa giải sự phẫn nộ của các tăng nhân này; ba, là để cho bọn họ nhìn, hi vọng bọn họ có thể từ đó học được, lĩnh ngộ được gì đó.
Nhưng mà bùn nhão không trát tường, hai người căn bản không ngộ ra đạo lý trong đó...
Nam Phong thiền sư lúc này cũng đã xin lỗi một lượt tất cả mọi người, sau đó ngẩng đầu nhìn Trí Năng và Trí Vân:
- Hai người các con... ài... quay về dọn dẹp đồ đạc đi, về nhà đi thôi.
- !?
Trí Năng quỳ phịch trên đất, hắn biết, dù thế nào cũng không thể trở về! Nếu không, đó không phải là quay về, mà là...
Trí Vân lại có chút sững sờ, kêu lên:
- Sư phụ, không phải chỉ là làm khó dễ bọn họ thôi sao? Còn đuổi bọn con đi? Bọn con có sai, bọn con chịu phạt còn không được sao?
Nghe Trí Vân nói như vậy, đám người tập thể lắc đầu.
Tên đần này đến bây giờ vẫn không hiểu được bọn họ phạm sai lầm gì? Nhằm vào Phương Chính cũng chẳng qua là một ngòi dẫn mà thôi! Mà là tháng ngày qua nghiệt tích tụ nhiều quá, hôm nay chợt phát ra mà thôi! Xem như không có Phương Chính, bọn họ sớm muộn cũng sẽ có một kiếp này!
Trí Năng nói:
- Sư phụ, cầu xin người cho đệ tử một cơ hội nữa đi. Đệ tử nguyện từ một sa di bình thường bắt đầu làm lại, từng bước từng bước theo thầy tu hành!
Nam Phong thiền sư lắc đầu nói:
- Trí Năng, con cho rằng con tự giấu tiền thầy không biết ư?
Trí Năng kinh ngạc, hắn tự hỏi mình thiên y vô phùng, chí ít chưa từng có người nắm được nhược điểm của hắn. Nhưng mà Nam Phong lại nói như thế...
Trí Vân càng kêu lên:
- Sư phụ, người nhất định là đã nghe lời bàn tán của tiểu nhân, đó là có người muốn hại bọn con đó.
Nam Phong thiền sư nhìn Trí Vân nói:
- Trí Vân, con mỗi tuần xuống núi ba lần, mỗi lần đều đi tìm phụ nữ, nhậu nhẹt ăn uống, con cho rằng thầy không biết gì sao? Quán bar Phi Vân, con không lạ gì nhỉ?
Sắc mặt Trí Vân nhất thời trắng bệch, theo bản năng nói:
- Sư phụ, người nếu đã biết, người sao lại..
Lời này vừa nói ra, hắn liền hối hận.
Trí Năng càng muốn trực tiếp tát hắn, tức giận mắng:
- Em là đồ phế vật, đã sớm nói cho em bớt phóng túng lại, bây giờ biết sai rồi?
Trí Vân lúc này ngược lại phản ứng nhanh, lập tức khóc òa kêu lên:
- Sư phụ, con biết sai rồi, cho con một cơ hội nữa đi...
Nhìn đến đây, Phương Chính đã lười xem nữa.
Trí Năng còn có chút thông minh, nhưng mà tạo nghiệt quá nhiều, giấy không gói được lửa. Việc hôm này dù cho hắn nói bao nhiêu cũng không có tác dụng gì. Trí Vân hoàn toàn là không có đầu óc, loại người này nếu không phải Trí Năng dẫn theo, sớm đã bị đá ra rồi.
Lắc lắc đầu, Phương Chính chuẩn bị rời đi.
Đúng lúc này, Nam Phong thiền sư mở miệng:
- Thầy lúc trước không nói, là vì tu phật không phải ép người tu hành, tâm đến mới xem như tu hành. Khi mà Trí Năng vừa đến tự viện, cần cù chăm chỉ, thông minh lanh lợi, lại đã từng làm kế toán, cho nên mới có vị trí của hôm nay. Đáng tiếc, thông minh quá bị thông minh hại, ngăn không được cám dỗ của vàng bạc vật chất phàm tục, càng lúc càng xa Phật. Thầy một mực cho rằng, Trí Năng sẽ có một ngày quay đầu, thầy vẫn luôn đợi, đáng tiếc...
- Trí Vân từ trước tới giờ đều không phải người tu Phật, nhưng thầy vẫn giữ con lại. Biết vì sao con vẫn luôn là một sa di không? Trong lòng con không có Phật, như thế nào trở thành tăng nhân được? Việc các con đã làm, thầy đều biết hết, thầy chỉ là đợi một ngày nào đó các con quay đầu, bây giờ xem ra, là thầy nghĩ nhiều rồi. Trong lòng không có phật, tu ra là Phật gì? A Di Đà Phật, các con đi đi.
- Thầy...
Trí Năng kêu lên. Nam Phong thiền sư nói:
- Duyên sư đồ một hồi, tiền con cầm đi, đem về tự viện đi, thầy sẽ không truy cứu việc của con. Đi đi...
Nói xong, Nam Phong thiền sư phảng phất như già thêm mấy tuổi, phất tay áo, đi về thiền phòng.
Hà Quang thiền sư, Bạch Vân thiền sư Hồng Nham thiền sư nhìn nhau, dặn dò Phương Chính một tiếng rồi cùng nhau rời đi.
Nhân vật chính đều đi rồi, những người khác tự nhiên cũng giải tán...
Trí Năng và Trí Vân ngồi bệt trên đất, cả mặt ngỡ ngàng. Cố gắng bao nhiêu năm như vậy, cuối cùng thành dã tràng xe cát, cái gì cũng không có... Tất cả đều phải bắt đầu lại từ đầu, hai người nhìn nhau, Trí Vân hung ác nói:
- Anh, đều do tên tiểu hòa thượng kia cắt đường kiếm tiền của chúng ta, em...
----------------
Đề cử đọc: Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Chơi Game (Bản Dịch) - truyện hay, hài hước, hệ thống ~~~