Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 405: Người Gây Sự

Chương 405: Người Gây Sự


         - Em cái gì?! Đi!
Trí Năng đứng dậy đi về phía cổng.
- Anh, cứ như thế sao?
Trí Vân không cam lòng kêu lên.
- Đi!
Trí Năng chỉ nói một tiếng, đi cũng càng nhanh hơn, Trí Vân đành phải đi theo.
Có người xui xẻo, có người vui.
Âu Dương Phong Hoa kéo Hồng Hài Nhi đi theo phía sau Phương Chính, mặt đầy phấn khởi. Mấy vị đại sư trước mắt này cô đều đã nghe danh, có người thì được gặp qua. Nhưng mà cùng nhau xuất hiện thế này, còn có được tiếp xúc ở khoảng cách gần như vậy vẫn là lần đầu tiên.
Đương nhiên vui nhất cũng không phải chuyện này, mà là mối nguy của Phương Chính cuối cùng cũng được giải trừ rồi. Phiền toái lần này chủ yếu là do cô mà ra, nếu như Phương Chính thật sự vì vậy mà có chuyện, cô thật sự sẽ rất áy náy. Bây giờ thì tốt rồi, mọi chuyện đều qua, nhân tiện còn khiến cho hai tên hòa thượng béo đầu mập tai to kia xui xẻo, cô vui vẻ vô cùng.
- Tịnh Tâm, sư phụ rất lợi hại nha, hầu như không nói lời nào, sự việc đã được giải quyết rồi. Nhiều đại sư giúp đỡ hắn như vậy luôn...
Âu Dương Phong Hoa mặc dù đang nói là thầy của Hồng Hài Nhi, nhưng mà bộ dạng đắc ý vui vẻ kia...
- Đó là sư phụ của em!
Hồng Hài Nhi nhìn dáng vẻ Âu Dương Phong Hoa như không xem mình là người ngoài, lập tức nhắc nhở.
Âu Dương Phong Hoa chu miệng nói:
- Đừng keo kiệt như vậy chứ, cậu xem, cả đường này tôi bao ăn bao uống, lỡ đâu thầy cậu bị làm cho cảm động, chịu dạy tôi thư pháp, như vậy liền là thầy của chúng ta rồi.
- Nhưng mà cô không mua quần áo cho tôi! Trên mạng nói thật đúng mà, phụ nữ càng xinh đẹp sẽ càng biết lừa người! Hừ!
Hồng Hài Nhi nói xong liền ngẩng đầu, hất Âu Dương Phong Hoa ra, đuổi theo Phương Chính, để lại cho Âu Dương Phong Hoa một cái gáy xinh đẹp.
Âu Dương Phong Hoa thấy vậy nhất thời không biết nói gì. Cô cũng muốn mua quần áo cho Hồng Hài Nhi, nhưng mà cả một đường căn bản không có cơ hội để mua! Đồng thời lẩm bẩm:
- Nhóc con đáng ghét, trước đó ăn đồ ăn ngon của mình thì mở miệng gọi một tiếng chị gái rất ngọt, quay người đã qua cầu rút ván! Hứ!
Âu Dương Phong Hoa nhăn mũi đi theo.
Nhìn thấy Bạch Vân thiền sư, Hồng Nham thiền sư, Phương Chính cũng xem như tìm thấy tổ chức rồi, vốn có hơi lo lắng cũng buông xuống.
Trên đường, Bạch Vân thiền sư chính thức giới thiệu Phương Chính cho Hà Quang thiền sư, Nam Phong thiền sư, hai bên cả một đường đi trò chuyện vui vẻ.
Phương Chính cũng phát hiện càng là thiền sư cao tăng, thanh danh nổi tiếng, trái lại càng không có làm giá, khi nói chuyện cực kỳ hiền hòa, không có tí áp lực nào. Đồng thời Phương Chính cũng hỏi một số nghi vấn của mình trong lĩnh hội phật pháp.
Mấy vị thiền sư đều là cao tăng có phật pháp cao thâm, trả lời đương nhiên không khó. Duy nhất khiến Phương Chính buồn bực là lĩnh ngộ của mọi người đối với phật pháp đều không giống nhau, trả lời cũng khác nhau, ngược lại tranh luận với nhau.
Cũng may đến phòng trụ trì, sau khi mọi người ngồi xuống, uống một ly trà, lúc này mới thôi không tranh luận nữa.
- Hà Quang thiền sư, ông cũng thật quá keo kiệt đi. Bần tăng đề cử Phương Chính pháp sư cho ông, ông liền cho một cái thiệp mời ở bên ngoài?
Sau khi giới thiệu lẫn nhau rồi, đều ngồi xuống, Bạch Vân thiền sư cười mắng.
Hà Quang thiền sư cười khổ đáp:
- Khi đó ông thuận miệng nói trong điện thoại, bần tăng cho đệ tử đi làm, làm sao tưởng tượng ra sẽ có hiểu lầm như thế này.
Bạch Vân thiền sư đưa tay bá đạo nói:
- Lấy ra đi, tự tay viết một cái thiệp mời bổ sung.
Hà Quang thiền sư cười bất đắc dĩ, lấy bút mực ra, vậy mà muốn viết thật.
Phương Chính vội vàng nói:
- Không cần đâu, lễ Phật cầu phúc mà thôi, trên núi dưới núi đều như nhau.
- Ha ha, Phương Chính trụ trì, lời này của cậu rất đúng, nhưng cũng không đúng.
Hồng Nham thiền sư cười nói.
Phương Chính không hiểu, Hồng Nham thiền sư tiếp tục nói:
- Lễ Phật, cầu phúc dĩ nhiên là ở đâu cũng như nhau. Nếu như chỉ có như thế, Hà Quang Tự cần gì tổ chức pháp hội lớn như vậy? Tự mình ở nhà cầu phúc không phải hơn sao.
Bạch Vân thiền sư nói:
- Ý nghĩa của pháp hội không phải là cầu phúc, lễ Phật, mà là dẫn dắt càng nhiều người đến nghe Phật, nhìn Phật, sau đó niệm Phật. Trên thế giới có rất nhiều chuyện về Phật giáo, nhưng nhiều hơn lại là những chuyện bóp méo, bị người cố ý hoặc vô ý sửa đổi. Cũng giống như câu "Tửu nhục xuyên tràng quá, Phật tổ tâm trung tọa" (Rượu thịt qua đường ruột, Phật ngồi ở trong tâm) vậy, Lời này rất nhiều người đều chỉ biết vế phía trước, không biết vế sau, cắt câu lấy nghĩa, tìm cớ để mình phạm sai lầm. Những chuyện tương tự như vậy rất nhiều, lưu truyền rộng rãi, ngược lại che lấp đi ý nghĩa thực sự của nó, dẫn sai hướng cho xã hội. Pháp hội chính là một cơ hội tập trung giảng kinh, thuyết pháp, cũng là phương thức để truyền đạt ra những lý niệm đúng đắn.
Phương Chính lúc này mới hiểu được ý nghĩa của pháp hội, thế nhân đều nói pháp hội là để tuyên dương phật pháp, phát huy lý niệm nào đó của Phật, chỉ là hoạt động tông giáo thuần túy; cũng có người nói pháp hội chính là một loại biến tướng để vơ vét của cải... Đương nhiên, Phương Chính không phủ nhận cách nói này, nhưng ít ra thì những vị trước mắt này, hiểu về pháp hội không phải là loại kia. Nếu như tăng nhân trên đời này đều như vậy, như thế mới là đại công đức, đại thiện!
Nhưng mà Phương Chính vẫn không hiểu hỏi:
- Vậy vì sao lại phân ra dưới núi, trên núi? Lẽ nào cũng phải phân thành các loại hay sao?
- Đương nhiên không phải rồi, trên núi chật chội, nếu như đều lên núi, một khi xảy ra chuyện gì đột ngột, rất dễ dẫn đến hỗn loạn tạo thành thương vong. Thật ra thì trước kia pháp hội của Hà Quang Tự đều cho phép tất cả mọi người đến dự, chẳng qua khi đó người đến không nhiều lắm, rất nhiều người đến, rồi lại đi, khiến người không biết làm sao. Đến một lần, một vị thí chủ đề nghị chúng ta chia pháp hội thành hai nơi trên núi và dưới núi, vốn cho rằng làm thế này càng ít người đến, kết quả không thể ngờ tới, người lại càng ngày càng đông, đến bây giờ, đã là người đông như mắc cửi.
Hà Quang thiền sư cười khổ nói.
Phương Chính kinh ngạc, sau đó hiểu ra nói:
- Truyền pháp dễ dàng ngược lại không bị xem trọng, khiến thế nhân biết thỉnh kinh khó, trái lại bắt đầu quý trọng sao.
Mọi người rối rít gật đầu, đạo lý cũng là đạo lý này, nhưng thỉnh kinh thuyết pháp còn phải dùng mưu mẹo, ít nhiều cũng làm mọi người không thoải mái.
Mọi người lại nói chuyện một lát, đúng lúc này bên ngoài truyền tới tiếng hỗn loạn. Cả đám người nhìn nhau, đều thấy ánh mắt nghi hoặc trong mắt nhau, lẽ nào lại có người gây rối?
Thế là mọi người nhao nhao đứng dậy đi ra ngoài.
Phòng trụ trì ở phía sau Đại Hùng bảo điện, đi qua cửa hông chính là Đại Hùng bảo điện, sau đó là một quảng trường nhỏ. Vào lúc này, một người đàn ông đang tranh cãi gì đó với một đám tăng nhân, người đàn ông vẻ mặt tang thương, ánh mắt đỏ như máu, trên làn da ngăm đen đầy những nếp nhăn.
Đợi đến khi Phương Chính và đám người Hà Quang thiền sư đi ra, người đàn ông này đã bị mấy tăng nhân đuổi ra ngoài, có điều người này không cam lòng từ trong túi lấy ra một xấp giấy, ném lên không trung, nhất thời giấy bay đầy trời. Các hòa thượng cũng gấp gáp, ngày mai đã là ngày pháp hội rồi, người đàn ông giống người bệnh thần kinh này từ đâu xông tới còn ném giấy lung tung, lẽ nào hắn không biết đây là kết quả bọn họ cực khổ quét dọn cả buổi sáng sao?
Mấy hòa thượng tức giận đuổi người đàn ông này ra...
Lúc này, bọn Phương Chính, Hà Quang thiền sư, Bạch Vân thiền sư mới ra, Hồng Hài Nhi nhón chân nhìn cổng Đại hùng bảo điện nối tiếp nhau, nói:
- Cũng không có người nào cả.
----------------
Đề cử đọc: Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Chơi Game (Bản Dịch) - truyện hay, hài hước, hệ thống ~~~


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất