Chương 407: Tuyết Trong Phòng
Người đàn ông cởi quần áo ra, mặc vào một cái quần bơi, đi chân trần đến bờ sông, ngẩng đầu nhìn nhìn bầu trời, sau đó hít sâu một hơi, nhảy xuống sông, lặn xuống bơi vào chỗ nước sâu, trực tiếp đi đến đáy sông. Từng tấc từng tấc, từng chút một lật qua lật lại từng phiến đá từng khối bùn, cũng không biết đang tìm cái gì...
Không lâu sau người đàn ông nổi lên mặt nước, hít vào một hơi, tiếp tục lặn tìm kiếm gì đó. Tới khi mặt trời sắp lặn xuống, người đàn ông mới từ trong nước đi lên, sắc mặt khó coi, cả người cũng lộ vẻ suy yếu, ngồi bên cạnh xe máy, lấy ra một cái bánh bao ăn. Bình tĩnh nhìn mặt trời xuống núi, sắc trời càng ngày càng tối...
Sao đó, người đàn ông từ ngăn bên trong túi nhỏ lấy ra một tấm ảnh, trong ảnh là một cô bé cười rất vui vẻ, cô bé khoảng chừng hơn mười ba tuổi, mắt to rất đẹp, tóc ngắn. Nếu như có ai nhìn thấy, nhất định sẽ nhận ra, cô bé trong bức ảnh này giống hệt cô bé trên tờ truyền đơn!
Người đàn ông nhìn cô bé trên ảnh, nở nụ cười, cười rất ấm áp. Dường như cái bánh bao cứng ngắc cũng biến thành thơm ngọt ngon miệng. Hai ba miếng ăn hết bánh bao, uống một ngụm nước trong bình, người đàn ông cẩn thận từng tí cất tấm ảnh vào người, cưỡi lên xe máy chạy khỏi cái thôn đổ nát này.
Nửa tiếng sau, người đàn ông đi tới một ngôi làng đều là nhà mới, mọi thứ trong thôn đều là mới xây, từng căn nhà, chằng chịt có thứ tự, vô cùng ngay ngắn, nhưng mà cả thôn đều ít đi một phần thoải mái như những thôn khác, nhiều thêm phần vắng lặng lạnh lẽo.
Người đàn ông đẩy xe về sân nhà mình, lúc này mới nghe thấy có người ở phía sau kêu:
- Nguyễn Hải, cậu lại đến đó nữa ư?
Nguyễn Hải quay đầu nhìn, một người đàn ông khiêng cái cuốc đi đến cửa nhà bọn họ, nhìn bộ dạng Nguyễn Hải suy nhược, thở dài nói:
- Đã qua nhiều năm như vậy rồi, cần gì phải như vậy chứ?
Nguyễn Hải cười cười với người đó, không nói gì.
- Mỗi lần nói cậu, cậu chỉ cười, thật không có cách nào với cậu. Hôm nay chị dâu cậu nấu vài món ngon, cùng đi uống rượu chút nhé?
Người đàn ông nói.
Nguyễn Hải gật đầu, hiển nhiên hắn và người này quan hệ rất tốt. Người đàn ông kéo Nguyễn Hải đến nhà họ, không lâu sau một đĩa lớn thịt gà hầm nấm, dưa leo, phối với một đĩa da heo đông được đặt lên bàn, lại thêm ít rượu, hai người cũng bắt đầu ăn. Trên cơ bản chính là người đang ông nói, Nguyễn Hải nghe...
Vợ của người đàn ông đi ra, cười mắng:
- Anh ấy, uống chút rượu liền nói nhiều. Cũng có Nguyễn Hải có thể nghe anh lải nhải, ít nói ba hoa chuyện vô dụng đi, nói chuyện đứng đắn chút!
Người đàn ông tắt đài, cười hề hề nói:
- Nguyễn Hải à, chuyện là thế này, cậu cũng biết, thôn chúng ta không ít người đều vào thành phố đi làm hết rồi. Anh cùng một quản đốc ở công trường quan hệ không tồi. Hắn bên đó hiện đang thiếu người, cậu tay nghề làm mộc rất tốt, đừng lãng phí, qua bên hắn làm đi. Qua một năm nhưng sẽ kiếm không ít tiền đâu.
Nguyễn Hải nghe vậy, nụ cười liền cứng đờ, buông chén rượu xuống quả quyết lắc đầu.
Người đàn ông nói:
- Cậu... Nguyễn Hải à, anh biết cậu sẽ từ chối. Nhưng mà cậu cần phải suy nghĩ thật kỹ, cậu ở lại trong thôn có thể làm được được gì? Tuy rằng cậu là thợ mộc nổi danh khắp nơi. nhưng mà nhà ai cũng đều mỗi ngày cần làm nhà sao. Chớp mắt người trẻ tuổi đều vào thành thị, người cần xây phòng càng ngày càng ít. Tiền cậu có thể kiếm được cũng càng ngày càng ít, cậu cũng cần phải lo nghĩ cho tương lai sau này chứ? Cậu sẽ già, sẽ bệnh... bên cạnh cậu cũng không có ai. Đi vào thành phố, làm việc thật tốt, kiếm tiền vài năm, trở về anh tìm cho cậu một người tốt... ấy, ôi... Nguyễn Hải, sao cậu đi rồi?
Nguyễn Hải đi ra ngoài, đầu cũng không quay lại, phất phất tay, ý là không muốn đi cũng không muốn nghe.
Người đàn ông thấy thế, bất đắc dĩ lắc đầu, một ngụm uống cạn rượu trong ly, nói:
- Gia hỏa này vẫn là tính khí đó, bướng bỉnh quá.
- Anh này, nói chuyện cũng không đàng hoàng... chẳng qua nói đi cũng phải nói lại, trên thế giới đàn ông tốt như Nguyễn Hải không nhiều.
Người đàn ông đảo mắt nói:
- Ai nói hả? Chồng em không phải người đàn ông tốt nhất sao?
- Biến, da mặt dày!
- Haha...
...
Nguyễn Hải chạy về nhà đóng cửa, ngồi trong một góc trên giường sưởi, ngẩng đầu nhìn vách tường đối diện. Trên vách tường toàn là ảnh chụp, bên trên treo đầy hình quá trình trưởng thành của một đứa trẻ. Một số ảnh còn có một cô gái, từ trên quần áo thấy được khi cô gái chụp ảnh, hẳn là hai mươi năm trước. Có ảnh đã mờ nhạt, có ảnh bị thiếu, nhưng mà đều được Nguyễn Hải đóng lên khung ảnh vô cùng đẹp. Bên trên trạm trổ các hoa văn xinh đẹp, có cái còn điêu khắc thành hình mèo máy, thủy thủ mặt trăng, thậm chí có một số là hình chibi ngôi sao của 20 năm trước, hoặc là ảnh chân dung.
Nguyễn Hải cứ ngồi im như vậy, đêm đen buông xuống, ánh trăng xuyên qua cửa sổ lọt vào trong phòng, phảng phất như rải một tầng sương lạnh vào phòng, khiến căn phòng càng lạnh hơn. Hồi lâu, Nguyễn Hải mới mở đèn lên, sau đó lấy ra một tờ giấy để lên khung vẽ hắn tự làm, một cây bút chì chính là toàn bộ công cụ vẽ tranh của hắn.
Trong phòng yên tĩnh, chỉ có tiếng ma sát của bút vẽ trên giấy, còn lại không có bất kỳ âm thanh gì...
Ánh đèn vẫn sáng cho tới nửa đêm mới tắt.
...
Mà Phương Chính đi ra ngoài tìm Nguyễn Hải lại cực khổ phát hiện, hắn mang theo Hồng Hài Nhi tìm một vòng, cuối cùng vẫn là cái gì cũng không tìm được, thậm chí còn lạc đường! Cũng may Hà Quang Tự không phải Nhất Chỉ Tự, danh tiếng lớn, vừa hỏi thăm đã hỏi được đường đi, trước bữa tối vội chạy về Hà Quang Tự.
Kết quả, vừa về tới cổng Hà Quang Tự liền thấy một thiếu nữ ngồi xổm trước cổng lớn. Thiếu nữ tức giận dùng đầu ngón tay nghiêm túc vẽ vẽ gì đó trên đất.
Phương Chính và Hồng Hài Nhi nhìn nhau, Hồng Hài Nhi cười xấu xa:
- Sư phụ...
Phương Chính khẽ đảo hai mắt nói:
- Tiếng cười này của con khiến vi sư muốn niệm kinh, nói đi, con thấy cái gì rồi?
- Oán khí, oán khí vô bờ, có cần đồ nhi giúp người hàng yêu phục ma không ạ?
Hồng Hài Nhi cười hì hì nói.
Phương Chính trắng mắt liếc Hồng Hài Nhi nói:
- Đồ nhi, bình thường vi sư dẫn dắt con không tệ, việc này... giao cho con.
- Đừng mà sư phụ, nghiệt do người tạo, phải tự mình gánh chịu. Đây là chính người nói đó, sức lĩnh ngộ của con vẫn tốt đúng không?
Hồng Hài Nhi nói xong, nhanh chân chạy mất.
Phương Chính một tay chụp vào khoảng không, thấp giọng mắng:
- Thằng nhóc này, sau này đừng hòng lên mạng! Mạng này cũng quá bịp người, đây đều là cái gì với cái gì vậy? Mình tạo nghiệt gì rồi?
Hồng Hài Nhi chạy rồi, tốc độ rất nhanh lại không phát ra tiếng động, Âu Dương Phong Hoa cũng không phát hiện.
Phương Chính cũng biết, mọi người cùng nhau đến, lúc đi lại im hơi lặng tiếng chạy mất, vứt bỏ con gái người ta ở lại trong một đám hòa thượng, ít nhiều gì đều không tốt. Nhưng mà khi đó hắn cũng là nóng lòng giúp người, vội đuổi theo... cái này không thể trách hắn được mà?
- Không thể trách bần tăng, bần tăng cũng... thôi bỏ đi, bị mắng vài câu thì cứ mắng đi, cứ như vậy đi, dù sao cũng là không đúng.
Phương Chính cười khổ một tiếng, nhắm mắt đi tới.
----------------
Đề cử đọc: Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Chơi Game (Bản Dịch) - truyện hay, hài hước, hệ thống ~~~