Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 406: Màu Vàng? Màu Đỏ Máu!

Chương 406: Màu Vàng? Màu Đỏ Máu!


         - Người đã bị đuổi đi rồi.
Phương Chính nói.
Lúc này một đệ tử chạy tới, Hà Quang thiền sư hỏi:
- Tuệ Tâm, vừa nãy xảy ra chuyện gì vậy?
Tuệ Tâm cung kính đáp:
- Thưa trụ trì, khi nãy có một thí chủ câm điếc không biết vì sao, sau khi đi vào gặp người liền nhét cho một tờ truyền đơn... đệ tử đi tới ngăn cản, hắn liền bỏ chạy... thật vất vả mới bị chúng con vây bắt, đưa hắn ra ngoài, hắn trước khi chạy còn ném một xấp truyền đơn lên trời...
- Sư phụ, Hà Quang Tự pháp hội, mỗi năm sẽ hấp dẫn rất nhiều người đến xem, việc này đối với nhiều thương nhân mà nói là một cơ hội hiếm thấy. Ở không xa dưới núi có thương nhân tụ lại thành chợ tự phát, bán đồ như hương hỏa, bùa hộ mệnh, phật châu. Cũng có người nhân dịp làm quảng cáo, tuyên truyền, có lẽ đây là một vài thương nhân xấu xa làm. Nếu như làm ầm lên, hắn liền thừa cơ hội quảng cáo, nếu không được, bọn hắn cũng không tổn thất gì.
Đệ tử của Hà Quang thiền sư Phúc Mông nói.
- Trụ trì, đây là truyền đơn của người đàn ông lúc nãy, xin người xem qua.
Tăng nhân kia mang truyền đơn đem qua.
Mọi người vô thức nhìn qua, vừa nhìn tập thể sững sờ.
Chỉ thấy trên truyền đơn vẽ một bé gái, tóc rất dài, mắt to, quan trọng là vẽ vô cùng sinh động! Bên dưới cô bé đứng vẽ một con sông, một người đàn ông đứng ở đó nhìn đông ngó tây, cuối cùng còn có một dấu chấm hỏi thật to!
Mọi người ngẩn ra, đây là ý gì?
Nam Phong thiền sư bởi vì chuyện đệ tử vẫn luôn không vui vẻ không nhịn được nói:
- Đây là có ý gì?
Bạch Vân thiền sư lắc đầu:
- Không quá rõ ràng, xem ra không giống quảng cáo, ngược lại giống như đang tìm người.
- Không phải là con của ông ta đi lạc mất rồi, ông ta đang tìm người chứ? Nhưng mà tại sao không viết chữ nhỉ? Chỉ có tranh, không có chữ, có người nhìn không hiểu mất.
Âu Dương Phong Hoa nói xen vào.
Nhất Hành cũng nói:
- Ông ấy là người câm điếc, phỏng chừng là không học chữ, có vẻ như vẽ tranh dễ học hơn.
- Phúc Mông, con đi tìm vị thí chủ kia về đây.
Hà Quang thiền sư nói. Phúc Mông lập tức đáp:
- Dạ thưa thầy.
Phúc Mông đi ra ngoài, lúc này Âu Dương Phong Hoa chợt hỏi:
- Ủa? Phương Chính pháp sư đâu rồi? Có ai nhìn thấy không?
Đến khi này mọi người mới phát hiện không thấy Phương Chính đâu! Nhìn xung quanh tìm một vòng cũng không thấy người đâu.
Lúc này một đệ tử nói:
- Các vị pháp sư, vừa mới nãy đệ tử nhìn thấy vị pháp sư trẻ tuổi kia và đệ tử của hắn đi ra rồi, nhìn qua rất vội vã.
Mọi người kinh ngạc, Âu Dương Phong Hoa càng giận, cùng nhau tới, sao nói đi là đi rồi, cũng không gọi một tiếng... Chạy ra cửa chùa, nhìn một vòng cũng không thấy bóng dáng Phương Chính và Hồng Hài Nhi đâu, bất đắc dĩ đành đi vào tự viện đợi vậy. Có mối quan hệ với Phương Chính, Âu Dương Phong Hoa tự nhiên không cần xuống núi ở, có người chiêu đãi.
Mà lúc này Phương Chính đang làm gì?
- Sư phụ, chúng ta là đang làm gì á?
Hồng Hài Nhi cũng đang cầm tờ truyền đơn trong tay, tò mò hỏi Phương Chính.
- Đi tìm người đang ông lúc nãy.
Phương Chính nói.
- Tìm hắn làm chi? Bức tranh này ngược lại rất đẹp, chỉ là có chút xem không hiểu, hắn rốt cuộc là muốn làm gì.
Hồng Hài Nhi đầu đầy dấu chấm hỏi.
Phương Chính khẽ đảo mắt, nói:
- Cái này cũng xem không hiểu sao? Rất rõ ràng là một thông báo tìm người, thí chủ khi nãy hẳn là đang tìm cô gái trên bức tranh này.
- Vậy chúng ta là đang giúp tìm người rồi? Sư phụ, không phải con nói người chứ, việc khó khăn nhất trên đời này chính là tìm người đó, biển người mênh mông, nào tìm được dễ dàng như vậy.
Hồng Hài Nhi nói
Phương Chính nói:
- Con khôi phục lại thần thông có thể tìm thấy không?
- Hô phong hoán vũ, phun lửa đốt núi, đánh lợn rừng chó hoang gì đó thì không vấn đề gì, nhưng mà thần thông này con chịu thua. Chủ yếu là mẹ con không dạy con, cha con cũng nói biết đánh nhau là được, học mấy loại kia chả có tác dụng gì. Cho nên sau đó con cũng không học nữa...
Hồng Hài Nhi thảnh thơi trả lời.
Phương Chính hoàn toàn cạn lời, khó trách nhóc con hư đốn lại hư hỏng như vậy, cha mẹ cũng là cực phẩm!
Hồng Hài Nhi làm không được, vậy chỉ có thể trông cậy chính mình, Phương Chính sờ sờ phật châu trong tay, song vẫn có hơi tiếc. Tổng cộng mới có thể dùng mười tám lần, dùng một lần ít đi một lần. Không phải tình huống bất khả kháng hắn không nỡ dùng... Về phần Thần cảnh thông, thứ đồ chơi này không đáng tin cho lắm, nhiều nhất đến khi đó cắn răng dùng chút điểm công đức thử may mắn. Còn các cách khác, Phương Chính cũng có, đều là biện pháp bình thường, hiệu quả chậm, cũng không biết đến lúc đó có tác dụng hay không.
- Sư phụ, người khổ nạn trên đời này quá nhiều, người giúp từng người một, đến khi nào mới hết? Người xem xem cả thế giới này, mỗi ngày đều có người gặp xui xẻo, tốc độ người cứu người, còn xa mới bằng lúc có người gặp khổ khác.
Hồng Hài Nhi hỏi.
Phương Chính nói:
- Bần tăng một người đương nhiên không làm được gì, xem như thành phật rồi, có thể làm được cũng là có hạn. Thật sự có thể cứu người, chính là bản thân của họ.
- Đã như vậy người còn tích cực như vậy làm gì? Dù sao người cũng không làm được chúa cứu thế.
Hồng Hài Nhi nói.
Phương Chính cười nói:
- Tình yêu sẽ được truyền đi, bần tăng chỉ là vun trồng hạt giống tình yêu, điều thiện mà thôi, không mong tất cả hạt giống đều sống được, nhưng hễ có một hạt giống sống được, lớn lên rồi liền có thể tiếp tục gieo rắc càng nhiều hạt giống hơn đến khắp nơi, cuối cùng trăm cây cũng thành rừng...
Hồng Hài Nhi gãi gãi đầu:
- Nhưng mà con phát hiện, giúp người khác dường như trừ lỗ vốn, mất thời gian ra cũng không được gì tốt cả? Làm như vậy rốt cuộc để làm chi?
Phương Chính bỗng dừng lại, cúi đầu nhìn Hồng Hài Nhi nói:
- Để làm gì? Đây là một câu hỏi tốt, cứ lấy làm bài tập mới nhất cho con đi, khi nào nghĩ rõ ràng đạo lý này rồi, khi đó vi sư cho con một niềm vui.
- Niềm vui? Cái gì vui?
Hồng Hài Nhi quả nhiên càng thấy có hứng thú với niềm vui hơn, còn để làm gì? Nó mới lười lãng phí đầu óc suy nghĩ...
Phương Chính không thèm quan tâm quỷ lười này, lại bước vội. Mặc dù Phương Chính không biết người kia đi đâu rồi, nhưng mà đường lên Hà Quang Tự chỉ có một đường này, đi dọc theo chắc chắn không sai.
Hơn nữa đối phương vẽ một con sông, nói lên nhà của đối phương hẳn là ở gần sông, tìm dọc bờ sông chắc hẳn sẽ có kết quả. Thực sự tìm không thấy, chỉ có thể trở về Hà Quang Tự tiếp tục ôm cây đợi thỏ, Phương Chính tin tưởng người đàn ông đó chắc sẽ còn xuất hiện nữa.
Cùng lúc đó, cách Hà Quang Tự khoảng mười mấy km có một chiếc xe máy phóng nhanh, sau đó rẽ qua tới trước một đống đổ nát. Trước đống đổ nát là một con sông rộng lớn, nước sông tĩnh lặng vô cùng, phảng phất như một mặt gương, ánh chiều tà chiếu xuống mặt sông, nhuộm cả con sông thành một màu vàng rực rỡ chói mắt...
Người đàn ông tháo mũ bảo hiểm xuống, lộ ra một khuôn mặt tang thương, da ngăm đen đầy nếp nhăn, nhưng sâu trong ánh mắt lại là một sự cố chấp mạnh mẽ! Cả con sông lớn phản chiếu vào trong con ngươi của hắn, lại là màu đỏ máu...
----------------
Đề cử đọc: Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Chơi Game (Bản Dịch) - truyện hay, hài hước, hệ thống ~~~


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất