Chương 412: Sống Trong Hy Vọng (4)
Hai người khách sáo hai câu về sau, Phương Chính đi thẳng vào chủ đề:
- Hà Quang thiền sư, Phương Chính có một số việc muốn hỏi thiền sư.
Hà Quang thiền sư cười nói.
- Phương Chính trụ trì cứ hỏi đi, bần tăng biết thì bần tăng sẽ giải đáp.
Phương Chính nghĩ nghĩ rồi hỏi:
- Dưới núi phía Tây Nam có một con sông rất rộng, đó là sông gì ạ?
- Đó là Đông Giang, nguồn từ sâu trong sơn mạch, là mấy đầu sông hội tụ mà thành, nơi đó là rộng nhất nhưng cuối cùng vẫn sẽ tụ về sông Tùng Hoa. Phương Chính Pháp sư, thầy hỏi cái này để làm gì?
Hà Quang thiền sư cũng có chút hiếu kỳ.
Phương Chính lại hỏi:
- Mấy năm gần đây, Đông Giang đã từng xảy ra thủy tai chưa?
- Thủy tai?
Hà Quang thiền sư rơi vào trầm tư, nửa ngày mới ngẩng đầu lên nói:
- Những năm gần đây thì chưa có, nhưng hai mươi năm trước đã từng bị lũ lụt cuốn trôi mấy thôn làng. Hồi đó chính phủ đã sớm dự đoán, cử nhân viên đến di dân nên tổn thất cũng không lớn.
Phương Chính tiếp tục hỏi.
- Có người chết đuối?
- Vậy thì nhiều, hàng năm đều có người không nghe khuyến cáo nhảy xuống bơi, có không ít người rời đi. A Di Đà Phật...
Nói đến đây, Hà Quang thiền sư lại niệm phật.
Phương Chính gật đầu nói:
- Hà Quang thiền sư, thầy nhìn cái này đi.
Phương Chính đưa tờ rơi cho Hà Quang thiền sư, kể lại những gì mình nhìn thấy, cuối cùng hỏi:
- Thiền sư có ấn tượng gì không? Nếu như bần tăng không nhìn lầm, anh ta cách nơi này không xa đâu.
Nhưng điều khiến Phương Chính bất đắc dĩ là Hà Quang thiền sư lắc đầu nói:
- Bần tăng bình thường đều lĩnh hội Phật pháp, cơ hội ra ngoài cũng không nhiều. Người thầy kể bần tăng cũng không có ấn tượng gì, mà chuyện Nguyễn Hải thí chủ làm ầm ĩ kia đã sớm truyền ra, cũng không nghe nói ai biết anh ta cả. Có lẽ, trước kia anh ta cũng không đến chùa đi... Cô bé trong ảnh bần tăng cũng không có ấn tượng.
Phương Chính nghe xong cũng có chút khó khăn, lần lũ lụt gần đây nhất là hai mươi năm trước, đã lâu như vậy, kể cả Nguyễn Hải có họ hàng qua đời lúc đó thì cũng không đến mức phải tìm những hai mươi năm đi... Tính ra thì Phương Chính đoán con gái của Nguyễn Hải đã nghịch nước rồi chết đuối, mà còn là chết không thấy xác. Cho nên anh ta mới có thể xuống nước tìm kiếm rồi còn rải tờ rơi tìm người... Giải thích như vậy là có thể thông.
Đi ra khỏi phòng Hà Quang thiền sư trụ trì, Phương Chính gãi gãi đầu, hắn phát hiện vấn đề này có hơi phiền toái. Hắn biết quá ít về Nguyễn Hải, mà những gì anh ta có thể biểu cũng bị giới hạn.
Lúc này, Hồng Hài Nhi chạy tới, chỉ vào bầu trời nói:
- Sư phụ, người xem sắc trời không còn sớm, có phải người nên dẫn con đi ăn rồi không ạ?
Phương Chính mới nhớ ra hôm qua đã đồng ý dẫn Hồng Hài Nhi đi ăn đồ Phật gia trai chính hiệu. Hắn muốn xem xem cái thằng bé tinh ranh này có phải thật sự thích ăn như vậy không, nếu đúng hàng năm Nhất Chỉ tự có thể tiết kiệm được không ít lương thực rồi, thế là hắn cười nói:
- Cái này đơn giản, đi, vi sư dẫn con đi ăn tiệc!
Nói xong, Phương Chính không nhịn nổi cười.
Đi vào trai đường, sớm có tăng nhân tới, yên lặng ăn cơm.
Phương Chính để Hồng Hài Nhi ngồi xuống, tự mình đi lấy cho Hồng Hài Nhi hai món một canh, một chén cơm lớn, sau đó tươi cười đặt trước mặt nó.
Hồng Hài Nhi khó chịu nói:
- Sư phụ, người cũng biết năng lực của đồ nhi mà, lấy ít đồ ăn kia sao đủ ăn chứ!
Hắn vô cùng hiền lành hòa ái nói:
- Tịnh Tâm, ăn đi, không đủ vi sư lại đi lấy cho con.
Hồng Hài Nhi nghi ngờ nhìn Phương Chính:
- Sư phụ, vẻ mặt này của người làm con nhớ tới một loại động vật.
Phương Chính hỏi.
- Động vật gì?
Hồng Hài Nhi nói.
- Lão hồ ly.
Phương Chính:
“...”
Hồng Hài Nhi nhìn trước mặt Phương Chính còn trống mới hỏi:
- Sư phụ, sao người không ăn?
Phương Chính chắp tay trước ngực nói:
- A Di Đà Phật, thiền phòng còn có mấy cái cơm nắm, không ăn là hỏng. Lãng phí là đáng xấu hổ, vi sư đi ăn nốt phần cơm nắm đó thôi. Đồ nhi, ăn mau đi, no rồi nghỉ ngơi sớm một chút.
Hồng Hài Nhi vẫn không động đũa.
- Sư phụ, sao con lại thấy không tin mấy lời người nói nhỉ?
Phương Chính bó tay, chắc cũng không có ai như hắn đâu nhỉ, ngay cả đồ đệ của mình còn không tin.
Tuy nhiên có nói nhiều nhưng nó vẫn phải ăn, nó tò mò, thức ăn này nhìn vẫn được mà, xanh mơn mởn, cơm trắng phau, không ngon thế ư? Sau đó Hồng Hài Nhi hạ đũa...
Phương Chính mắt sáng rực lên...
Hồng Hài Nhi ăn một miếng, chỉ cảm thấy mùi vị tạm được, lại ăn một miếng, Hồng Hài Nhi quay người chạy ra ngoài.
Phương Chính thản nhiên nói:
- Tịnh Tâm, lãng phí là xấu, con lãng phí một miếng, vi sư niệm kinh một đêm.
Hồng Hài Nhi dừng chân tắp lự, bi phẫn ngồi về chỗ, phồng má nhìn chằm chằm Phương Chính, nói:
- Sư phụ, người cố ý đúng không ạ? Có ai là sư phụ như người không? Chuyên môn lừa đồ đệ!
Phương Chính đảo mắt nói:
- Vi sư cũng không có lừa con, là con đòi ăn, hôm nay con không chủ động thì vi sư cũng quên mất. Nào Tịnh Tâm, đừng nói nhiều vậy nữa, nhân lúc còn nóng thì ăn nhanh, ăn sớm ngủ sớm.
- Con…
Hồng Hài Nhi rất muốn chửi bậy, nhưng cân nhắc đến sự khác biệt về mặt thực lực đành quả quyết từ bỏ, cúi đầu nhìn đồ ăn, nó muốn khóc quá!
- Đồ nhi, vi sư biết con ăn nhiều, nếu không ta lấy thêm cho con nhé?
Phương Chính cười híp mắt hỏi.
Hồng Hài Nhi mau chóng cúi đầu ăn cơm, đánh không lại, chửi không được, dứt khoát nhắm mắt làm ngơ.
Kỳ thật đồ ăn chay cũng không tệ đến thế, chỉ là có so sánh thành ra lại không ngon. Thật giống như, rất nhiều người đã ăn quen cá sông giờ ăn cá nuôi đều ăn không vô.
Trên đường trở về.
- Đồ nhi, con chạy chậm chút!
Phương Chính kêu chạy chậm, kết quả Hồng Hài Nhi chạy càng nhanh.
- Không!
Hồng Hài Nhi cũng không quay đầu lại kêu lên.
- Chậm lại cho ta! Không cho phép vượt qua vi sư! Hừ, con còn chạy nhanh, vi sư sẽ tức giận đấy!
Phương Chính nghiến răng nghiến lợi kêu lên, hắn nhanh Hồng Hài Nhi cũng nhanh hơn, hắn biết nó tính toán điều gì mà! Đây là chạy về muốn cho hắn một cái nồi không đây mà! Sao có thể? Hai ngày nay Phương Chính phải sống nhờ vào mấy cái cơm nắm kia kìa!
- Sư phụ, người có thể đừng lừa con không?
Hồng Hài Nhi giận dỗi đi sau lưng Phương Chính, không cam lòng kêu lên.
- Không thể.
Phương Chính đáp ngay không do dự.
Hồng Hài Nhi nhìn sư phụ ngày càng mặt dày, trợn trắng mắt... thầm nghĩ:
- Sao Bồ Tát lại tìm cho mình một vị sư phụ hay ho thế này nhỉ? Cao tăng nhà người ta, hoặc là mặc kệ thế tục để lĩnh hội Phật pháp, hoặc là ăn chơi đàng điếm, thế nhưng là trước mắt... nói về trách trời thương dân thì hơn cả người khác; còn khi nổi hứng lưu manh thì còn trẻ trâu hơn cả trẩu tre...
----------------
Đề cử đọc: Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Chơi Game (Bản Dịch) - truyện hay, hài hước, hệ thống ~~~