Chương 413: Sống Trong Hi Vọng (5)
Kỳ thật, Hồng Hài Nhi cũng hiểu đó mới là bản chất của Phương Chính. Dù cho bên ngoài có mang gì, phủ thêm chiếc áo cà sa, từ đầu đến cuối hắn chỉ là một cậu bé to xác, mỗi khi đối mặt với người ngoài phải duy trì hình tượng cao tăng một chút mà thôi. Nếu không hắn mà hăng lên thì cũng không khác Hồng Hài Nhi là bao.
Dù sao lúc trước Phương Chính là tiểu ác bá trong thôn, chưa từng ăn cắp nhưng cũng không ít lần vặt trộm cây nhà người ta đâu...
Hai người chạy về thiền phòng, bắt đầu ăn!
- Sư phụ, con là đồ đệ, còn phải lớn, con ăn hai người ăn một đi.
- Vi sư cũng phải lớn mà, con phải tôn sư trọng đạo chứ? Vi sư ăn hai, con ăn một.
- Sư phụ, người phải yêu thương đồ đệ!
- Vi sư đã yêu mến con, con vừa mới ăn cơm, vi sư còn chưa ăn.
- Sư phụ, chúng ta có thể không đề cập tới bữa cơm vừa nãy không? Nếu người muốn ăn thì giờ đi vẫn còn có ạ.
- Vậy thì không nhắc lại...
...
Sư đồ hai người ngươi tới ta đi, tranh tranh đoạt đoạt, đúng lúc này, cửa phòng mở ra.
- Phương Chính Pháp sư, Tịnh Tâm, hai người đang làm gì?
Âu Dương Phong Hoa thấy đã đến giờ ăn cơm mà không thấy Hồng Hài Nhi và Phương Chính nên mới tìm tới, sau đó nhìn đôi thầy trò này đang trên giường giành giật, tay mỗi người cầm một cái cơm nắm, bên cạnh là một cái.
Phương Chính cùng Hồng Hài Nhi nghe xong lập tức dừng lại, vội vàng ngồi xuống, Phương Chính vừa muốn mở miệng đã thấy Âu Dương Phong Hoa cầm một cái cơm nắm, ngửi ngửi, sau đó vui mừng nói:
- Cơm này thơm quá nha.
Phương Chính cùng Hồng Hài Nhi đồng thời có một cảm giác xấu...
Hồng Hài Nhi lập tức nói:
- Chị Âu Dương, sao chị lại tới đây?
- Không phải đến trưa rồi ư, sợ em đói bụng nên chị đến tìm em, ai biết hai người còn có đồ ăn ngon thế này. Không ngại chị ăn một cái nha?
Âu Dương Phong Hoa nhìn Phương Chính cùng Hồng Hài Nhi.
Hai người có thể nói cái gì? Trên đường đi ăn của người ta, ở của người ta, ngồi xe cũng là người ta nốt, người ta muốn ăn một cái cơm cuộn còn có thể không cho ư.
Hai người nhìn nhau, đều thấy được oán trách:
- Đều tại người/con! Nếu không giành là chúng ta đã sớm ăn xong, tốt bao nhiêu! Lừa đảo!
Sau đó hai người cười nói:
- Thí chủ/Chị ăn đi, vừa vặn mỗi người một cái.
Hai người nói lời này chỉ cảm thấy tim đang chảy máu... Nhất là Phương Chính, giữa trưa chưa ăn gì, một cái cơm nắm không đủ ăn mà! Ăn xong còn cảm thấy trong bụng trống rỗng, đói huhu...
Âu Dương Phong Hoa ăn thử, hai mắt tỏa ánh sáng, hương vị còn sót lại trong miệng khiến cô hưng phấn:
- Phương Chính Pháp sư, còn nữa không? Ngon thật á!
Phương Chính và Hồng Hài Nhi vội vàng lắc đầu nói:
- Hết rồi!
- Hai người mua ở đâu? Chị cũng đi mua?
Âu Dương Phong Hoa tiếp tục hỏi, cô rất thích mùi vị này, định mua nhiều một chút mang về cho ba mẹ nếm thử.
- Thí chủ, hữu duyên là sẽ mua được, đúng rồi, chị vừa mới nói tới làm gì?
Phương Chính nói sang chuyện khác, hắn không muốn giải thích về Linh mễ, nói nhiều đều là phiền phức.
Âu Dương Phong Hoa bị đẩy sự chú ý nói:
- Trưa rồi, tôi đến gọi hai người đi ăn cơm nha.
Hồng Hài Nhi lập tức kêu lên.
- Ăn cơm? Vẫn là nơi hôm qua ư?
Âu Dương Phong Hoa gật đầu nói:
- Đúng rồi, chẳng lẽ còn có nơi khác sao? Không phải đều ăn ở đó hả?
Hồng Hài Nhi vừa nghe đến nơi khác thì suýt bật khóc, cơm kia... Nghĩ đến cơm, Hồng Hài Nhi liếc Phương Chính, nếu không phải đánh không lại thì nó thề sẽ đánh chết ông sư phụ lừa đảo kia.
Phương Chính thì chắp tay trước ngực nói:
- A Di Đà Phật, thí chủ, bần tăng và Tịnh Tâm đã ăn cơm trưa, chị cứ đi ăn đi.
Hồng Hài Nhi kêu lên.
- Ôi con còn chưa ăn no, lại đói bụng.
Phương Chính nói:
- Tịnh Tâm, nếu con đói bụng, vi sư dẫn con đi ăn cơm, bao ăn no. Đừng nên làm phiền Âu Dương thí chủ.
Hồng Hài Nhi giật nảy mình, lắc đầu nói:
- Sư phụ, người vẫn tự nên hưởng thụ một mình đi. Con và chị đi ăn cùng nhau là được rồi.
Âu Dương Phong Hoa tò mò hỏi.
- Thật sự còn có nhà ăn khác ư?
Phương Chính gật đầu nói:
- Có, đó là trai đường chân chính của tăng nhân, thí chủ cũng muốn đi nếm thử?
Âu Dương Phong Hoa mắt sáng lên, hưng phấn nói:
- Đến đây rồi phải đi ăn cơm chay chính tông nha, bắt buộc phải đi nếm thử... Phương Chính Pháp sư, vậy...
Phương Chính lập tức nói:
- Tịnh Tâm, Âu Dương thí chủ muốn đi nếm thử khẩu vị trai đường, con dẫn thí chủ đi đi, vi sư còn một đoạn kinh văn chưa niệm xong, A Di Đà Phật... không đi cùng hai người được.
Nói xong, Phương Chính ngồi xếp bằng, một bộ lão tăng nhập định
Âu Dương Phong Hoa lập tức nhìn về phía Hồng Hài Nhi, thằng bé đang bận nghiến răng, nhìn chằm chằm Phương Chính, mắt suýt phun ra lửa.
- Tịnh Tâm, em sao thế? Ốm hả? Sao cứ cắn răng vậy? Chị bảo này, trẻ con không nên nghiến răng, nếu răng mọc lệch là xấu lắm đó...
Hồng Hài Nhi bó tay, mài răng? Nó đang nghiến răng nghiến lợi, được chứ? Hồng Hài Nhi vừa muốn nói gì đã nghe Phương Chính nói:
- Tịnh Tâm, vi sư muốn niệm kinh.
Hồng Hài Nhi lập tức nuốt lời trở vào, vô cùng ảo não mà nói:
- Sư phụ, kỳ thật con cũng ăn no rồi. Vừa nãy nói muốn đi ra ngoài chỉ là vì đi chơi thôi, con cảm thấy suy nghĩ thế này là không đúng, cho nên con quyết định phải trừng phạt bản thân niệm kinh trong thiện phòng, không được đi ra.
- Không được!
Không đợi Phương Chính đáp lại, Âu Dương Phong Hoa đã kêu lên.
Hồng Hài Nhi nghiêm túc nói.
- Thí chủ, bần tăng làm sai là sẽ bị trừng phạt, thí chủ muốn ăn chay thì cứ tự mình đi thôi. Ra cửa, cứ hỏi hòa thượng là có thể tới được.
- Pháp sư, Tịnh Tâm còn phải lớn, ăn không no sẽ không tốt.
Âu Dương Phong Hoa nghĩ Tịnh Tâm đang sợ Phương Chính, bắt đầu xin tha cho nó.
Phương Chính liếc Hồng Hài Nhi, nó thấy được nụ cười xấu xa, trong lòng vô cùng đau khổ, lần đầu tiên nó phát hiện ra rằng đôi lúc lòng tốt cũng dồn con người ta vào đường cùng như thế!
Phương Chính khẽ gật đầu nói:
- Thí chủ nói đúng, Tịnh Tâm, vi sư phạt con dẫn Âu Dương thí chủ đi ăn cơm, ừm con phải ăn hai bát cơm!
Hồng Hài Nhi hai mắt đỏ bừng nói.
- Sư phụ, đó mới là trừng phạt thật sự đó!
Phương Chính mỉm cười sờ sờ đầu nó, ý vị thâm trường nói:
- Lần sau đừng có mà tranh đoạt, không tốt đâu.
Hồng Hài Nhi trợn mắt, thầm nghĩ: Ồ ha! Quả nhiên là mang thù, ông sư phụ này... !
Cuối cùng Hồng Hài Nhi vẫn đau khổ bức dẫn Âu Dương Phong Hoa đi ra, Phương Chính chờ Hồng Hài Nhi đi, lấy ra một cái cơm nắm từ trong ngăn tủ, chậm rãi ăn, cười nói:
- Ngon thật...
Ngày thứ hai, trời vừa sáng, Phương Chính dậy sớm đi tới bên cạnh bờ sông, nhưng ngạc nhiên là Nguyễn Hải đã đến trước rồi, nhưng lần này, anh ta chỉ đi xuống một đoạn ngắn, mặc quần bơi, mang kính mắt, lặn xuống.
----------------
Đề cử đọc: Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Chơi Game (Bản Dịch) - truyện hay, hài hước, hệ thống ~~~