Chương 417: Hồng Thủy
Mà lại không biết từ lúc nào trong thôn bắt đầu có nhiều xe quân đội, còn có xe tải lớn, từng túi cát đá được vận chuyển đến hai bên bờ Đông Giang, chất đống để ngăn nước sông tràn ra!
Nguyễn Hải đứng hình, chỉ một giấc ngủ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Đúng lúc này, bí thư chi bộ thôn chạy tới:
- Nguyễn Hải, còn nhìn làm gì? Mau giúp một tay, gọi hết người của toàn thôn bảo họ thu dọn đồ, chuẩn bị rời đi!
Nguyễn Hải bừng tỉnh, hoảng sợ nói.
- Rời đi? Đi đâu?
- Còn cần hỏi sao? Nước sông dâng đến mức này cứ tiếp tục là sẽ chìm thôn! Tranh thủ thời gian di dời, chậm là không kịp đâu!
Bí thư chi bộ thôn vội vàng, vốn nghĩ trận mưa lớn chẳng mấy chốc là tạnh, vốn nghĩ tin tức Lý Thành mang tới cũng chỉ là thuận miệng, hắn hoàn toàn không để bụng. Nhưng nửa đêm nước sông đã dâng lên, Lý Thành khẩn cấp dùng điện thoại thông tri bộ đội, sau đó bộ đội chạy trong đêm tới chắn đê. Nếu không bây giờ nước đã sớm vào thôn rồi! Ngay cả bộ đội cũng không nghĩ là mực nước sẽ tăng nhanh như vậy, cho nên không sơ tán thôn dân, hiện tại đã đến thời khắc khẩn cấp, không thể không sơ tán.
Nguyễn Hải cũng gấp, nhanh chóng chạy về nhà, đồng thời nhìn thấy không ít người chạy đến từng nhà.
Anh ta về nhà, vừa vào cửa đã hô:
- Mẹ Tiểu Tinh à mau thu dọn đồ đạc! Nước sông dâng lên phải khẩn cấp chuyển đi. Đồ đáng tiền thì mang lên, không thì để lại.
Vợ Nguyễn Hải Hà Thủy Liên cũng gấp gáp.
- Cái gì? Hôm qua không phải nói là không có việc gì à?
- Hôm qua không, hôm nay có, trận mưa này quá lớn.
- Vậy bộ đội đâu?
- Các đồng chí đã làm cả đêm, anh thấy nhiều người đang mất sức rồi... không trụ được, đi nhanh lên đi.
Nguyễn Hải nói xong, ôm lấy Nguyễn Tinh Tinh còn ngơ ngác, trùm áo mưa cho con bé.
Hà Thủy Liên cũng biết sự tình gấp, tranh thủ dọn đồ mang theo những thứ đáng tiền, nhất thời loạn cào cào.
Bận bịu một hồi, ba người ra khỏi nhà, vừa vặn một chiếc xe tải lái tới, lại thêm một đội chiến sĩ.
Chỉ nghe một người la lên:
- Anh em liên đội ba lên, đội hai nghỉ ngơi!
Vừa mới nói mấy chiến sĩ đang khiêng túi xi măng ngây người một lúc, nghe được có thể nghỉ ngơi, hai mắt đỏ au mới tỉnh táo lại một chút. Bên cạnh một người nói:
- Có thể nghỉ ngơi?
- Đúng vậy, đồng chí, vất vả rồi.
Một chiến sĩ liên đội ba nói.
Sau đó chỉ thấy chiến sĩ kia như bóng xì hơi vậy, toàn thân như là tan ra thành từng mảnh, trực tiếp ngã xuống.
Có người kinh hô.
- Quân y!
Nhưng mà dường như là hiệu ứng domino, chiến sĩ đã lao lực cả một đêm, trong đầu chỉ có một suy nghĩ phải ngăn nước sông, bảo vệ được thôn dân! Vì suy nghĩ này, họ không biết mình đã khiêng được bao nhiêu túi cát đá, cũng không biết chạy tới chạy lui lội nước bao lâu, chỉ cần còn có thể hành động thì họ vẫn cứ đang kiên trì! Kiên trì một hồi, lại kiên trì một hồi, lại kiên trì một hồi sẽ có người tới chi viện, kiên trì một hồi trời đã sáng rồi...
Không ngừng thôi miên bản thân, không ngừng động viên bản thân cố lên, rốt cục kiên trì đến trời đã sáng.
Lúc này, trợ giúp đến họ kiệt sức nghiêm trọng, nằm xuống là chỉ muốn ngủ, một đầu ngón tay cũng không động được, mệt mỏi, muốn ngủ...
Nguyễn Hải thấy cảnh này, giao Nguyễn Tinh Tinh cho Hà Thủy Liên nói:
- Em đưa Tinh Tinh đến nhà văn hóa, anh đi hỗ trợ!
- Anh... haiz... Tên kia, anh quay về cho em!
Hà Thủy Liên kêu lên, Nguyễn Hải đã đi xa, hỗ trợ đỡ từng chiến sĩ đưa lên xe.
Nhìn những chiến sĩ hôn mê, Hà Thủy Liên cũng không tiện giữ lại, chị thở dài, ôm Nguyễn Tinh Tinh đi, không bao lâu, họ ngồi lên xe tải, được chuyển lên trên núi. Nơi đó có lều vải, có ăn, có uống, chỉ là hơi hỗn loạn...
Nguyễn Hải xác định người trong nhà đã đi liền theo các chiến sĩ giải nguy cứu tế, không thể giúp đại ân, nhưng có sức khỏe thì phụ trách khiêng cát, tới tới lui lui, cũng không biết chạy bao lâu.
Phương Chính đứng bên cạnh quan sát, giờ khắc này hắn mới hiểu được vì sao công đức trên người Nguyễn Hải lại hơn hẳn nghiệp lực, chắc là vì lần này giải nguy cứu tế này đây.
Giày vò hai giờ, Nguyễn Hải không trụ được nữa, đây là kết quả bị kích thích bởi nhìn các chiến sĩ hăng say như động cơ vĩnh cửu, nếu không đã đứt đoạn lâu rồi...
Đúng lúc này, không biết là ai hô một tiếng:
- Tiêu rồi vỡ đê! Người đâu mau ngăn chặn!
Nguyễn Hải nhìn sang, thấy đê bị đập vỡ một chỗ, lũ lụt mở ra một lỗ hổng, nước ồ ạt tràn vào, lỗ hổng càng lớn, nước sông tràn lan, vọt vào thôn!
Nguyễn Hải chỉ có một suy nghĩ trong đầu, chạy! Miệng nói theo bản năng:
- Xong rồi...
Nhưng anh khiếp sợ, các chiến sĩ bên trái không ai chạy cả, còn khiêng bao cát xông tới! Hai bên bờ đê còn có một đám người, tay kéo tay này, vai kề vai, vọt thẳng tiến vào nơi vỡ đê, bố trí thành bức tường người, nhìn dòng sông đục ngầu đập lên từng cánh tay kiên cường đến mức vai họ đỏ bừng, từng người cắn răng, gắng gượng. Những người khác thì nhanh chóng ném cát đá, chắn lỗ hổng...
Nguyễn Hải không biết sức ở đâu ra, hét lớn một tiếng, nâng một cái túi cát đá lên xông tới.
Cũng có không ít thôn dân giống như anh, có người ném áo mưa đi, lúc này còn cần gì áo mưa? Lên!
Các thôn dân xông lên, nhóm chiến sĩ đang liều mạng, cuối cùng lỗ hổng được chặn lại, rồi hiện trường bạo phát ra tiếng hoan hô sôi trào, từng người kêu rên đau lưng nhức eo thảm thiết, đương nhiên đại đa số đều là thôn dân đang kêu, khiến nhóm chiến sĩ nghiêm mặt cũng bị chọc cười.
Lúc này, một mệnh lệnh truyền tới, tất cả mọi người đã thành công chuyển đi, từ bỏ nơi này, toàn thể rút lui.
Mọi người cũng hiểu, nếu trận mưa này ngừng luôn thì họ còn có thể tiếp tục chiến đấu, nhưng nếu vẫn cứ mưa, nhân định thắng thiên, cũng chỉ có thể đến mức này thôi.
Nguyễn Hải lên xe, quay đầu nhìn thôn dần dần xa, trong lòng hơi hơi uể oải, một khi nước sông rút xuống, nhà của anh còn không?
Hình ảnh lại đổi, mưa đã hai ngày, nước sông đã tràn đê đập, vọt vào thôn.
Ở trên núi, mặc dù thôn dân không thấy nhà mình, nhưng nhìn nước sông kia dâng dần là biết trong nhà thế nào. Từng người lắc đầu thở dài, lại phải bó tay...
Cách đó không xa, Hà Thủy Liên dẫn Nguyễn Tinh Tinh giúp đỡ nấu cơm, mặc dù nơi này có người chăm sóc, nhưng đã quen chủ động nên họ vẫn lựa chọn giúp một chút. Điều khiến Nguyễn Hải vui mừng là Nguyễn Tinh Tinh không khóc nháo mà trưởng thành hẳn, biết quý trọng, biết dâng hiến và biết chăm sóc người khác.
----------------
Đề cử đọc: Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Chơi Game (Bản Dịch) - truyện hay, hài hước, hệ thống ~~~