Chương 418: Trở Về Đi
Hà Thủy Liên nhìn Nguyễn Tinh Tinh mệt mỏi và nói.
- Tiểu Tinh, nghỉ ngơi một chút đi con.
Nguyễn Tinh Tinh lắc đầu đáp:
- Dạ không. . . Mẹ ơi, các anh các chú còn đang cố gắng mà.
Hà Thủy Liên nhìn phía dưới, các chiến sĩ không ngừng lội nước để đưa vật tư cứu tế tới, rất nhiều người họ quen, khuôn mặt, cái tên, nụ cười, nhưng quen nhất là gương mặt rõ ràng rất mệt mỏi, lại mãi mãi nở nụ cười với họ.
Hà Thủy Liên cảm thán:
- Đều là người tốt, Tinh Tinh trưởng thành rồi cũng đi bộ đội nhé?
- Dạ! Con muốn làm quân nhân! Mà con cũng muốn giúp đỡ nhiều người hơn nữa! Các anh không nghỉ ngơi, con cũng thế! A nhà bà Trương chắc là không còn nhiều nước, con đun chút rồi mang qua ạ.
Nói xong, Nguyễn Tinh Tinh bận bịu đi làm việc.
Nhìn cô bé hiểu chuyện, thông minh, xinh đẹp này, tất cả mọi người ở đây kể cả cán bộ hay người dân đều quý mến. Nhìn đôi mắt cô bé như là đang nhìn một thiên sứ vui vẻ, đi tới đâu đều sẽ mang đến nụ cười cho mọi người. . .
Nguyễn Hải ngồi bên kia, cười cười ngu ngơ, nhìn xem, anh cũng phải kiêu ngạo vì chính mình có cô con gái như thế này mà!
Phương Chính nhìn đến đây, trong lòng cũng khắc khoải, đứa trẻ ngoan thế này lại ra đi… haiz. . .
Hắn thở dài một tiếng, mặc niệm một câu:
- A Di Đà Phật.
Hình ảnh lại chuyển, nước sông đã rút khỏi, để lại đầy đất vết tích, rác rưởi khắp nơi, đương nhiên, cũng có bất ngờ.
- Ba ơi xem này, con bắt được một con cá!
Trong vũng nước Nguyễn Tinh Tinh bắt được một con cá chép nặng hai cân, nó giãy đành đạch hắt đầy nước vào người khiến con bé sợ hãi kêu lên.
Nguyễn Hải đi qua, tóm lấy con cá, cười nói:
- Tiểu Tinh giỏi quá, con cá này đủ ăn một bữa.
Nguyễn Tinh Tinh nói.
- Lát nữa nấu canh bồi bổ cho thím Lý, hôm qua thím bị cảm ạ.
Nguyễn Hải sững sờ, anh vốn định để mình ăn nhưng con gái cưng nói như vậy, anh có thể nói gì? Cổ vũ thôi!
Không bao lâu, một nồi canh cá nóng hổi ra đời, Nguyễn Tinh Tinh gắp cá để đầy một tô canh lớn mang đến nhà thím Lý. Kết quả lúc đi thì một người lúc về lại dẫn theo một đám thèm ăn, Nguyễn Hải đau lòng phát hiện, con cá này dường như không có duyên với anh thì phải. . .
Cơm nước xong xuôi, đám người giải tán, thu dọn xong Nguyễn Hải đi tìm thôn trưởng.
- Nước rút rồi nhưng tôi nghe nói vẫn sẽ có mưa, cho nên ý trên là cứ để chúng ta nghỉ ngơi một hồi, về phần ăn uống thì không phải lo lắng.
Thôn trưởng rít hơi điếu cày rồi nói. Đây là bảo bối của hắn, mất cái gì cũng không được để mất cái này.
Nguyễn Hải bất đắc dĩ nói:
- Vậy phải đợi đến lúc nào chứ. . .
- Không biết.
Nguyễn Hải thở dài, trở về lều, vừa vào đã thấy Hà Thủy Liên và Nguyễn Tinh Tinh như trừng nhau như hai con gà chọi.
Anh không hiểu hỏi.
- Hai người đang làm gì vậy?
Hà Thủy Liên thở phì phò nói.
- Con gái cưng của anh quá không ngoan, bí thư chi bộ thôn cũng thật là, lại làm loạn!
Nguyễn Tinh Tinh tức giận nói:
- Nào có làm loạn? Con cũng là muốn giúp mọi người mà. . .
Nguyễn Hải hỏi dồn.
- Thế có chuyện gì?
Hà Thủy Liên thở phì phò nói.
- Nước rút, có vài người lén chạy về thôn tìm bảo bối, vội vội vàng vàng không nghe chỉ dẫn. Bí thư chi bộ có ý cử người về thôn tìm người khuyên họ quay lại. Còn không biết khi nào cơn mưa lại quay lại, chẳng may xảy ra chuyện gì thì không ai cứu được. Còn con gái cục cưng của anh ấy, la hét đòi đi. . .
Nguyễn Tinh Tinh kêu lên:
- Chẳng phải mẹ cũng muốn đi ạ? Vì sao mẹ đi được mà con thì không thể? Làm việc tốt còn phân biệt người lớn trẻ con ạ? Nếu chạy thì con nhanh hơn mẹ nhiều.
- Còn dám cãi? Có tin mẹ đánh con không?
Hà Thủy Liên đưa tay giả vờ muốn đánh, Nguyễn Tinh Tinh chạy ra sau lưng Nguyễn Hải tìm kiếm che chở, sau đó còn khiêu khích nhăn nhăn mũi.
Chị tức chỉ vào nó, trừng Nguyễn Hải nói:
- Nguyễn Hải, anh còn có định quản con nhãi ranh này không? Nó muốn được voi đòi tiên à!
- Quản. . . Đương nhiên phải quản!
Nguyễn Hải cười nói, sau đó vỗ vỗ đầu Nguyễn Tinh Tinh, vừa muốn mở miệng lại nhìn thấy cặp mắt kiên quyết của nó, lời đến khóe miệng cuối cùng biến thành:
- Ba ủng hộ con!
- A!
Cô nhóc hưng phấn nhảy dựng lên, Hà Thủy Liên bất đắc dĩ, phẫn nộ nhìn chằm chằm.
Nguyễn Hải nói:
- Cả nhà cùng đi, anh cũng đi!
Hà Thủy Liên nhìn hằm hằm.
- Trông Tinh Tinh cho em, nếu không, hừ!
Nguyễn Hải nhếch miệng cười khan, không lên tiếng.
Cùng ngày, một nhà ba người nhao nhao trở về trong thôn, lũ lụt vừa lui khắp nơi đều là nước bùn, có chỗ còn có không ít cá, nhưng giờ mạng người quan trọng, không ai đi bắt cả. Tiến vào thôn, ba người bắt đầu chia nhau ra tìm, mau chóng thuyết phục một số người trở về, nhưng là có ít lại là. . .
- Nguyễn Hải, đừng có mà dọa nhau, nước rút rồi mà, không sao đâu.
- Đúng đó, nước không lên nhanh vậy đâu, nếu dâng thì chúng ta lại đi là được mà.
- Nguyễn Hải anh đó, đừng có mà quan tâm quá.
. . .
Nghe những tiếng nói xem thường, Nguyễn Hải không am hiểu ngôn từ, không nói lại được. Một ngày trôi qua, người cũng có xu thế tăng lên. . .
Một tuần sau, Nguyễn Hải đột nhiên được bí thư chi bộ thôn tìm tới, nghiêm túc nói:
- Đi nhanh lên, trời lại mưa. Thừa dịp nước còn chưa tới, đi mau!
Nguyễn Hải nghe xong, mau chóng chạy ra ngoài, gọi vợ và con gái đi gõ cửa từng nhà. Mọi người nghe xong thì thu dọn đồ đạc. Nhìn ngôi nhà mãi mới có thể dọn dẹp sạch sẽ lại phải gặp tai ương mà đau lòng khôn nguôi. Nhét hết những thứ không thể bỏ được vào bao lớn bao nhỏ, mọi người vội vàng, thúc giục. . .
Hà Thủy Liên nói.
- Nguyễn Hải, anh ở đây trông, đưa cho em một cái bộ đàm. Em lên thượng du nhìn xem, nếu như nước lên em sẽ thông báo anh, anh dẫn mọi người đi nhanh lên.
- Không được, quá nguy hiểm.
- Nguy hiểm cái gì! Nhìn thấy nước thì tụi em cũng chạy lên núi, không có chuyện gì đâu. Đến lúc đó, anh chèo thuyền tới đón em.
Hà Thủy Liên bá đạo nói rồi chạy ra ngoài.
Kết quả Nguyễn Tinh Tinh lập tức đi theo, Nguyễn Hải vội vàng gọi lại nhưng nó không nghe, đồng thời kêu lên:
- Con muốn bảo vệ mẹ! Ba chăm sóc mình nhé, con chạy nhanh hơn mẹ đó.
Nguyễn Hải lập tức đuổi theo, lúc này không để Nguyễn Tinh Tinh hồ nháo được, nhưng mà con nhóc lại cầu xin nói:
- Ba ba, ba nhẫn tâm để mẹ đi một mình ư? Ít ra hai người có thể chiếu ứng lẫn nhau.
Nguyễn Hải nói:
- Ba đi, con ở đây trông.
----------------
Đề cử đọc: Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Chơi Game (Bản Dịch) - truyện hay, hài hước, hệ thống ~~~