Chương 419: Hỏi Hà Quang
- Nguyễn Hải, mau tới đây, có tin tức.
Giọng bí thư chi bộ thôn truyền đến, Nguyễn Hải căn dặn Nguyễn Tinh Tinh không được phép chạy loạn, con bé cũng đáp ứng thì mới đi qua gặp. Kết quả nói xong, vừa nghiêng đầu, Nguyễn Tinh Tinh đã chạy mất.
Nguyễn Hải vừa muốn xông lên đi tìm người đã nghe bộ đàm truyền đến tiếng kinh hô:
- Nguyễn Hải, chạy mau! Hồng thủy! Hồng thủy!
Đồng thời bí thư chi bộ thôn kêu lên:
- Đáng chết, một chỗ đập thượng du bị vỡ! Chạy mau!
Hắn vừa chạy vừa cầm loa hô, các thôn dân lúc không quan tâm gì nữa chạy theo, hiện trường hỗn loạn.
Nguyễn Hải vội vàng chạy lên thượng du, vợ con anh còn ở phía trên!
Bộ đàm vang tiếng kêu sợ hãi, còn có người đang gọi:
- Đất lở, không thể lên núi, chạy về! A. . . Nước ồ tới rồi!
Còn lại là tiếng nước, sau đó im lìm.
Trong nháy mắt đó anh chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, cả người choáng váng, chỉ biết chạy, chạy qua tìm họ, đây là suy nghĩ duy nhất.
Lúc này hai chiến sĩ chạy tới giữ chặt, gọi anh thế nhưng anh không nghe thấy gì mà chỉ cắm đầu chạy, cuối cùng hai anh đành phải đem đánh ngất xỉu, khiêng chạy lên trên núi.
Hình ảnh lại chuyển, Nguyễn Hải quỳ bên bờ sông, trong mắt đều là vẻ đau thương, bên cạnh là bí thư chi bộ đang vần vò điếu thuốc lào, nói:
- Đừng đau lòng, người sống phải gánh vác hi vọng của người đã khuất, anh không thể để hai người họ phải thấy anh buồn ư?
Nguyễn Hải lại không lên tiếng.
- Thủy Liên đã hạ táng, chị ấy đi rất an tường. Chỉ là đứa bé Tiểu Tinh, người đều không tìm được. . .
Nói đến đây, bí thư chi bộ cũng khóc, nói thầm:
- Đứa trẻ ngoan biết bao. . .
Nguyễn Hải vẫn không nói chuyện.
Bí thư chi bộ tiếp tục nói:
- Tôi biết anh khó chịu, kỳ thật tôi cũng thế, nhưng có buồn thì cũng phải sống nữa.
Nguyễn Hải cúi đầu, lúc này mới nói một câu:
- Nếu như ngày đó tôi không chiều Tinh Tinh, không để hai người họ đi thì sẽ không có những chuyện này. Đều là lỗi của tôi. . . Họ đi rồi tôi hoàn toàn không nhìn thấy hi vọng sống sót nào cả, buồn bực vô cùng. . .
- Hi vọng?
Bí thư chi bộ rơi vào trầm tư.
Nguyễn Hải cúi đầu không nói, trong mắt đã nhuốm màu chết chóc.
Bí thư vỗ vỗ bả vai Nguyễn Hải nói:
- Trước kia tôi từng nghe nói, có người lũ cuốn đi mấy chục dặm, nhưng vẫn còn sống.
- Ừm?
Nguyễn Hải đột nhiên ngẩng đầu, mong chờ nhìn bí thư chi bộ.
Hắn kiên định gật đầu nói:
- Tôi nói là sự thật, lũ lụt vô tình nhưng biến số cũng nhiều. Đại đa số di thể đều tìm được, nhưng Tinh Tinh thì không, có lẽ con bé vẫn còn sống.
Nguyễn Hải con mắt sáng lên.
- Còn sống?
Bí thư chi bộ cười nói:
- Có lẽ còn sống, nếu tôi là anh thì sẽ cố gắng đi tìm, ngộ nhỡ ngày nào tìm được đâu?
Kết quả vừa nói ra, Nguyễn Hải đột nhiên đứng dậy, vọt vào trong Giang Thủy, bí thư giật nảy mình, vừa muốn ngăn cản đã thấy Nguyễn Hải đang bơi rồi lặn xuống. . .
Cũng không biết là trùng hợp hay là thật, khi Nguyễn Hải chui ra lại nắm lấy một chiếc khăn quàng đỏ dính đầy bùn!
Nguyễn Hải hưng phấn kêu lên.
- Bí thư chi bộ, đây là của Tiểu Tinh!
- Đúng vậy, là Tiểu Tinh. Nguyễn Hải, phải sống thật tốt, phải đi tìm, rồi sẽ có hi vọng.
Bí thư chi bộ cười, gõ cái điếu, về thôn. Hắn biết trước khi tìm được Tiểu Tinh, Nguyễn Hải sẽ không chết được.
Nhưng hắn không ngờ là tìm được khăn quàng đỏ rồi, mặc dù vui vẻ nhưng từ ngày hôm sau Nguyễn Hải lại câm. Không ai biết vì sao, tóm lại là ai nói chuyện, hắn biết thì gật đầu, sẽ ừ hử đáp lời, chỉ là không nói chuyện.
Dần dần, mọi người nghe đồn, bởi vì quá thương tâm Nguyễn Hải thành câm điếc. . .
Hình ảnh lại chuyển, xuân đi thu đến hai mươi năm, mỗi ngày ngoại trừ công việc còn lại thì sáng trưa tối Nguyễn Hải đều sẽ đúng giờ đi tới Đông Giang, làm một bát đồ ăn Nguyễn Tinh Tinh thích nhất rải vào trong nước, rồi lại tìm kiếm, tìm kiếm hi vọng gần như không tồn tại kia. Anh bắt đầu vẽ tranh, vẽ càng ngày càng đẹp; anh bắt đầu rải tờ rơi, rải càng ngày càng nhiều nhưng anh không viết chữ, cũng không để người khác viết chữ lên trên. . .
Phương Chính thở dài một tiếng, rốt cuộc hắn đã hiểu. Nguyễn Hải biết nói, nhưng anh vẫn còn áy náy vì năm đó đáp ứng Nguyễn Tinh Tinh khiến hai mẹ con rời đi, cho nên không nói chuyện; anh cố ý không viết chữ, bởi vì anh sợ, anh sợ viết nhiều, người khác xem hiểu sẽ thật sự giúp anh tìm rồi đưa tới tin dữ; anh tìm tòi một đoạn Giang Thủy hai mươi năm có thể nói đã sớm lục hết ngóc ngách, nhưng anh vẫn lục soát chỉ vì hi vọng hầu như không tồn tại kia. . . Nhưng không thể không nói là, đây cũng là hi vọng duy nhất để anh sống tiếp! Đây là một người đàn ông đau khổ sống trong hi vọng nhưng lại gần như tuyệt vọng!
Nghĩ đến đây, Phương Chính thu hồi Nhất Mộng Hoàng Lương Thần Thông, quay người rời đi. Đối với Nguyễn Hải, hắn không biết nên giúp đỡ như thế nào nữa, Khởi Tử Hồi Sinh? Hiển nhiên là không có khả năng, cho anh ta một sự thực tàn khốc? Vậy chẳng khác gì tiễn anh ta lên đường! Hai mươi năm ràng buộc, hai mươi năm hi vọng, một khi sụp đổ. . .
- Sư phụ, người đi đâu ạ?
Hồng Hài Nhi thấy Phương Chính đi ra ngoài, đuổi theo.
Âu Dương Phong Hoa theo sát phía sau, Phương Chính nghĩ nghĩ rồi kể lại chuyên Nguyễn Hải cho hai người e, nghe xong Hồng Hài Nhi trầm mặc, Âu Dương Phong Hoa khóc.
Hồng Hài Nhi nói:
- Sư phụ, về sau chúng ta có thể không tiếp xúc mấy người đần thế này được không?
Bốp bốp!
Phương Chính và Âu Dương Phong Hoa đập cho nó hai phát.
Phương Chính thì không sao, Âu Dương Phong Hoa lại đau mà nắm tay, phàn nàn nói:
- Đầu em làm bằng sắt sao?
Phương Chính nói:
- Cứng hơn cả sắt.
Âu Dương Phong Hoa gật đầu, sau đó nói:
- Pháp sư, anh muốn giúp anh ta?
Phương Chính gật đầu nói:
- Đúng vậy, chỉ là không biết bắt đầu từ đâu.
Âu Dương Phong Hoa nói.
- Tôi cảm thấy anh ta cần hi vọng, càng nhiều hi vọng hơn nữa. . .
Hồng Hài Nhi lại nói:
- Hi vọng? Cho nhiều hi vọng thì sao? Hi vọng càng lớn, đến lúc đó sự thật xuất hiện sẽ là tuyệt vọng.
Đây cũng là chuyện Phương Chính nhức đầu, ba người thảo luận hồi lâu cũng không ra được phương pháp nào.
Cuối cùng Phương Chính lại đi tới phòng trụ trì, nói những gì hắn biết với Hà Quang thiền sư rồi khổ não:
- Thiền sư, bần tăng muốn giúp lại không biết từ đâu.
Hà Quang thiền sư mỉm cười nói:
- Chỉ duyên thân ở trong núi này.
Phương Chính sững sờ, nhìn chằm chằm Hà Quang thiền sư, Hà Quang thiền sư, cười nói:
- Thầy là ai?
Phương Chính đáp theo bản năng.
- Người xuất gia.
Hà Quang thiền sư gật đầu nói:
- Đúng vậy, thầy là người xuất gia, buông xuống hồng trần, người xuất gia mà thầy lại thả bản thân vào trong hồng trần, bị hồng trần che đậy hai mắt làm sao có thể tinh tường hết thảy?
----------------
Đề cử đọc: Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Chơi Game (Bản Dịch) - truyện hay, hài hước, hệ thống ~~~