Chương 421: Phương Chính Bị Ăn Hiếp
Hà Thủy Liên ngẩng đầu, nói:
-Đừng có nhìn em như thế, kẻ sĩ ba ngày không gặp đã phải nhìn bằng con mắt khác xưa, em ở dưới đó lâu như vậy, nhàn rỗi không có việc gì làm nên cùng Tiểu Tinh học được rất nhiều thứ. Nói cho Nguyễn Hải nhà anh biết, hiện tại trình độ giác ngộ của hai mẹ con em cao lắm đó!
Nguyễn Hải thấy được người thì đã thỏa mãn lắm rồi, đến nỗi Hà Thủy Liên nói cái gì hắn cũng đều tin cả! Còn là tin tưởng vững chắc không nghi ngờ! Nguyễn Hải cười ngây ngốc, nói:
-Phía dưới đó còn có trường học sao?
-Anh đừng có nói sang chuyện khác nữa, Nguyễn Hải em nói cho anh biết, bọn em chính là sự kiêu ngạo của anh! Bọn em cũng hy vọng anh có thể trở thành sự kiêu ngạo của bọn em! Ở trên này, đi đến đâu anh cũng là người cha anh hùng người chồng anh hùng; mà ở dưới đó thì bọn em không có được vinh dự ấy. Mỗi lần trở về từ Vọng Hương Đài, người khác đều hỏi em với Tiểu Tinh là anh đang làm cái gì. Bọn em rất ngại nói về anh, chẳng lẽ anh muốn em nói với bọn họ rằng, cả ngày anh không nói lời nào, giả làm người câm, không có tự tin cũng không có mục tiêu, sống một cách mù mịt không định hướng sao?
Hà Thủy Liên nói.
Nguyễn Hải hơi há mồm, hắn phát hiện, thế nhưng hắn lại không có lời gì để nói.
Nguyễn Tinh Tinh tiếp lời:
-Ba, trước kia ba đâu phải là bộ dạng này đâu. Lúc trước, thời điểm đê sắp vỡ, ba chính là người xông lên tuyến đầu, ba nhất định là một anh hùng.
Nguyễn Hải cúi đầu, hổ thẹn nói:
-Thế nhưng … Ba còn có thể làm cái gì đây? Cái gì ba cũng đều không có…
Hà Thủy Liên tiếp tục nói:
-Nguyễn Hải, ở phía dưới người ta so với nhau không phải là ai có tiền hơn ai, mà là người nhà của ai sống tốt hơn, nếu người nhà sống càng tốt, càng vui vẻ, làm càng nhiều việc thiện, thì càng tích lũy được nhiều công đức. Ai mang lại nhiều hy vọng hơn cho thế giới này thì sẽ được mọi người xem trọng lắm. Cố lên, chồng ơi, đừng làm bọn em thất vọng, được chứ?
Nguyễn Hải ngẩng đầu nhìn Hà Thủy Liên, một kẻ đã đánh mất ý chí trong hai mươi năm qua như hắn, rất muốn cự tuyệt một chuyện vỹ đại như thế. Nhưng, khi hắn nhìn đến ánh mắt kỳ vọng của Hà Thủy Liên và Nguyễn Tinh Tinh, lời vừa đến bên miệng lại nuốt trở vào.
Nguyễn Tinh Tinh nói:
-Cố lên ba ơi, người là lớn nhất! Năm ấy ba luôn ủng hộ con, giờ con sẽ luôn ủng hộ ba! Con tin, ba của con là một người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất! Cố lên!
Nguyễn Hải nhìn Nguyễn Tinh Tinh tươi cười, hắn cắn răng một cái, kêu lên:
-Không thành vấn đề! Tôi sẽ làm được! Vì hai người, tôi sẽ làm được!
-Ha ha… Đây mới là ba ba mà con yêu nhất chứ!
Nguyễn Tinh Tinh cười vui vẻ.
Hà Thủy Liên cũng cười, Phương Chính lại sắp khóc đến nơi, bởi vì câu nói kế tiếp càng bùng nổ hơn nữa, hắn sợ sẽ khiến Nguyễn Hải nổ tung, hắn nhanh chóng nhảy ra, hít sâu một hơi, nói:
-A Di Đà Phật, thí chủ, đã đến giờ, cần phải trở về.
-Đại sư, đừng mà, cầu xin ngài, cho chúng ta nói chuyện với nhau một lát nữa. Một lát nữa thôi!
Nguyễn Hải năn nỉ nói.
Phương Chính quyết đoán lắc đầu, cái gì nên nói đều đã nói, nếu nói thêm gì nữa sẽ dễ bại lộ, vì thế nói:
-Nhân gian có pháp luật, giữa trời đất cũng có quy củ, bần tăng mang hai mẹ con cô ấy đi lên là đã rất khó khăn rồi. Đã đến giờ, cần thiết phải trở về, nếu không hai người sẽ gặp phiền toái.
Vừa nghe thấy vợ và con sẽ bị tội, Nguyễn Hải lập tức không cầu xin nữa, mà là nhìn hai người lưu luyến không rời, ánh mắt ngay cả một giây cũng luyến tiếc dời đi, hắn tham lam nhìn, cố gắng khắc sâu vào trí nhớ.
Phương Chính thấy vậy, trong lòng cũng mềm nhũn, thế nhưng vẫn đành cắn răng hủy đi ảo ảnh hai mẹ con nọ, không có biện pháp, nếu còn tiếp tục diễn, hắn sợ diễn không nổi!
Chẳng qua Phương Chính cũng không có thu hồi thần thông Nhất Mộng Hoàng Lương lại, mà là nói với Âu Dương Phong Hoa rằng:
-Đi thôi.
-A… A? Kia… Mặc kệ?
Âu Dương Phong Hoa không có đi vào trong giấc mộng, nên không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ là thấy Phương Chính nhìn Nguyễn Hải đến phát ngốc, Nguyễn Hải cũng phát ngốc, sau đó bỗng nhiên cứ như vậy.
Phương Chính cười nói:
-Không cần phải xen vào.
Sau đó Phương Chính xoay người rời đi, Âu Dương Phong Hoa nhìn Nguyễn Hải, lại nhìn Phương Chính, cuối cùng vẫn đi theo. Nhưng rốt cuộc cô vẫn có chút không yên tâm, chuẩn bị sau này sẽ tiếp tục lưu ý tới Nguyễn Hải…
Chờ đến khi Nguyễn Hải tỉnh lại, hắn phát hiện, bốn phía căn bản không có hòa thượng nào, cũng không có con trẻ nào, chỉ có chính hắn và dòng Đông Giang mãi không đổi thay kia.
Thật lâu sau, Nguyễn Hải đứng dậy, quỳ lạy khắp bốn phương tám hướng, sau đó nói:
-Cảm tạ Phật Tổ hiển linh, cảm tạ Phật Tổ chỉ dạy, Nguyễn Hải phí phạm nửa đời, rốt cuộc đã biết bản thân nên làm cái gì!
Sau khi Nguyễn Hải trở lại thôn liền chủ động liên hệ đến trong thôn, ra ngoài làm công.
Mười năm sau, trường tiều học đầu tiên mang tên Hy Vọng của Nguyễn Hải ra đời, Nguyễn Hải trở thành hiệu trưởng đầu tiên của trường tiểu học, cũng là vị giáo viên đầu tiên… Lúc được giới truyền thông phỏng vấn lần thứ nhất, mọi người hỏi Nguyễn Hải rốt cuộc là vì cái gì mà lại khiến hắn liều mạng kiếm tiền đến thế, chỉ để xây dựng nên trường tiểu học Hy Vọng này, Nguyễn Hải cười hàm hậu, nói:
-Bởi vì tôi muốn trở thành sự kiêu ngạo của vợ và con tôi!
Mọi người không hiểu ra sao, Nguyễn Hải có vợ có con sao?
…
Rời khỏi Hà Quang tự, từ chối lời mời ở lại của Hà Quang thiền sư, Phương Chính, Hồng Hài Nhi, Âu Dương Phong Hoa chuẩn bị bắt đầu quay về.
Chẳng qua lúc đi ngang qua thành phố Đàm Trung, Hồng Hài Nhi lại chết sống không chịu đi.
Âu Dương Phong Hoa thấy vậy, cười khổ nói:
-Cái thằng nhóc này, sao trí nhớ lại tốt như vậy hả? Vốn là tính đến thành phố Hắc Sơn mới mua quần áo cho em, nơi ấy chị rất quen. Thôi, mua ở đây cũng được, đi dạo phố nào.
Nói xong, Âu Dương Phong Hoa lôi kéo Hồng Hài Nhi đi mất, Phương Chính không có việc gì làm nên cũng đi theo.
Âu Dương Phong Hoa hỏi thăm vị trí phố thương mại, sau đó mọi người lựa chọn di chuyển tới đó bằng xe buýt, thứ nhất là rất tiện lợi, thứ hai là tiết kiệm tiền. Rốt cuộc Âu Dương Phong Hoa cũng không phải đặc biệt giàu có…
Ba người lên xe, bên trong xe có không ít chỗ ngồi trống, Phương Chính tùy tiện ngồi xuống một vị trí gần cửa sổ, Âu Dương Phong Hoa thì mang theo Hồng Hài Nhi ngồi ở phía bên kia.
Xe buýt khởi động, hàng ghế thứ hai đã có người ngồi, hàng ghế thứ ba ngoại trừ còn một hai chỗ trống ra thì đã chật kín hết cả. Ngay vào lúc tài xế sắp đóng cửa để lái xe, một bà lão mang theo một cậu bé khoảng mười ba mười bốn tuổi chạy chậm tới, từ xa đã kêu to:
-Chờ chút! Chờ chút! Chờ chút!
Bà lão này cũng rất dũng mãnh, sợ xe chạy liền trực tiếp chạy ra phía trước đầu xe vẫy tay.
Tài xế bất đắc dĩ, đành phải mở cửa xe đã đóng lại một lần nữa.
Bà lão thở hổn hển lên xe, còn không quên quay đầu lại lôi kéo cháu mình một trận, ồn ào:
-Bảo cháu nhanh lên, cháu lại cứ lề mà lề mề, thiếu chút nữa bỏ lỡ chuyến xe buýt đầu tiên rồi.
Khi nói chuyện, bà lão nhanh nhẹn móc ra hai đồng nhét vào chỗ thu tiền.
Cậu nhóc lầm bầm:
-Con chạy nhanh mà... chẳng qua là bà còn nhanh hơn.
-Điều đó là đương nhiên, bà mày đây chính là càng già càng dẻo dai!
Bà lão đắc ý nói, nói xong, dùng đôi mắt quét qua bên trong xe buýt một lượt, phát hiện tới tận cuối trong góc mới có chỗ ngồi liền lập tức nhíu mày lại. Ánh mắt lại đảo qua nhìn hết cả đám người trên xe, cũng không biết là đang suy nghĩ cái gì.
Phương Chính cũng không nghĩ gì nhiều, phía sau còn chỗ trống, bà lão này qua chỗ đó ngồi là được, không liên quan gì tới hắn. Nếu trong xe không còn vị trí, hắn thật sự sẽ nhường chỗ.
Kết quả, đúng lúc này, bên cạnh nhiều thêm một bóng người.
Phương Chính vừa ngẩng đầu, chỉ thấy bà lão kia vẻ mặt nghiêm túc đứng ở bên người hắn, cái gì cũng không nói, chỉ có nhìn chằm chằm vào cái đầu trọc cùa hắn.
Phương Chính nhìn chỗ ngồi ở phía sau, bà lão lại thờ ơ.
----------------
Đề cử đọc: Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Chơi Game (Bản Dịch) - truyện hay, hài hước, hệ thống ~~~