Chương 422: Không chịu thua
Đúng lúc này, tài xế nói:
-Ra đằng sau đi, phía sau còn chỗ trống kìa.
Nhưng mà bà lão vẫn thờ ơ như cũ, chỉ một mực nhìn chằm chằm Phương Chính, một bước cũng không chịu xê dịch.
Phương Chính bị nhìn liền cảm thấy cả người khó chịu, có chút đứng ngồi không yên, cứ cảm thấy quái quái. Càng làm cho Phương Chính không còn gì để nói chính là, bà lão kia vậy mà lại gọi cháu mình tới đây, hai người cùng nhau không tiếng động nhìn chằm chằm Phương Chính, ánh mắt kia dường như đang nói:
-Xem da mặt ngươi dày đến cỡ nào, còn không nhường chỗ?
Cuối cùng Phương Chính đành bất đắc dĩ lắc đầu, đứng dậy nói:
-A Di Đà Phật, thí chủ, bà ngồi đi.
Bà lão nghe thấy thế, lúc này mới đắc ý ngồi xuống, Phương Chính bất đắc dĩ cười khổ một tiếng, đi qua một bên đứng. Đến nỗi chỗ ngồi ở phía sau, Phương Chính cũng cảm thấy ghét bỏ, dù sao hắn cũng không mệt, đứng thì đứng thôi.
Lúc này, bà lão nói khẽ với cháu của mỉnh rằng:
-Cháu này, có nhìn thấy không? Hắn dám không nhường chỗ ngồi cho bà sao? Đến lúc đó dùng nước miếng dìm chết hắn!
Đứa cháu mang vẻ mặt xấu hổ nhìn bà mình, thấp giọng nói:
-Bà ơi, như vậy chút không được hay…
-Cái gì mà không hay? Bà nói cho cháu biết, vào xã hội là cháu phải lập tức học cách lợi dụng ưu thế của bản thân, nếu không sẽ bị thiệt.
Bà lão giáo dục cháu mình.
Đứa bé thấp giọng nói:
-Bà à… cái này không giống nhau. Làm như vậy để người khác thấy được, không tốt lắm.
-Cái gì mà không giống nhau? Cái gì mà không tốt lắm? Có được lợi ích thực tế mới là tốt nhất, cháu quan tâm đến người khác làm gì. Bọn họ cũng không biết cháu là ai.
Bà lão không ngại phiền hà giảng giải đạo lý nhân sinh lớn lao cho cháu mình.
Phương Chính nghe vậy chỉ biết lắc đầu, nào có cách giáo dục con trẻ như thế, quả thực chính là đang hại con trẻ mà!
Lúc này, xe lại đến trạm, vừa vặn có một cô gái ở bên cạnh Phương Chính xuống xe, Phương Chính thấy không có người già, vì thế liền ngồi xuống. Nhìn cảnh sắc phía bên ngoài cửa sổ, tâm trạng Phương Chính cũng dần dần tốt hơn…
Nhưng mà…
Phương Chính bỗng nhiên phát hiện, ở trên tấm kính phản chiếu của cửa sổ xe buýt, dường như nhiều thêm một bóng người! Bóng người kia chẳng khác nào quỷ ám, đứng ngay bên cạnh hắn!
Phương Chính lập tức quay đầu, hoảng sợ! Bà lão vừa mới ngồi ở vị trí của hắn khi nãy bây giờ lại tới nữa! Vẫn là tư thế như cũ kia, vẫn là cái nhìn thẳng thừng như cũ kia, ánh mắt như thể đang nhìn kẻ thù giết cha vậy, cứ nhìn chằm chằm hắn, không chịu nhúc nhích!
Phương Chính nhìn về phía vị trí bà lão ngồi khi nãy, hay lắm, cháu bà đang ngồi đó!
Phương Chính cũng xem như rõ ràng rồi, bà lão này là thấy hắn dễ ăn hiếp đây mà! Đây là đang nói rõ với hắn, lấy một chỗ ngồi của hắn vẫn còn chưa đủ, cả hai chỗ đều phải chiếm hết mới cam tâm!
Phương Chính vô cùng buồn bực, thế nhưng hắn cũng không muốn chấp nhặt với một bà lão, một chỗ ngồi mà thôi, thôi thì nhường vậy, người ta đã không biết xấu hổ, hắn không có chỗ ngồi này thì đã làm sao? Mặt mũi so với chỗ ngồi vẫn là đáng giá hơn …
Phương Chính lại tránh ra lần nữa, bà lão lại đắc ý ngồi xuống một lần nữa, một màn này, sao lại quen mắt đến như vậy?!
Phương Chính dứt khoát không ngồi nữa, đứng lên ra chỗ khác đứng, hắn thật sự cảm thấy ghê tởm rồi.
Đúng lúc này, Âu Dương Phong Hoa nói:
-Đại sư, ngài qua chỗ tôi ngồi đi.
Phương Chính quyết đoán lắc đầu, thật là chê cười, một tên đàn ông như hắn lại để một cô gái nhỏ nhường chỗ ngồi sao? Hắn cũng không phải là ông lão bảy tám chục tuổi…
Hồng Hài Nhi nhìn Phương Chính, chạy tới, lôi kéo Phương Chính đi qua, nói:
-Sư phụ, người ngồi đi, hai người chúng con muốn ngồi ở phía sau.
-Thật sự?
Phương Chính hỏi.
Hồng Hài Nhi gật đầu khẳng định, nói:
-Phía sau nhìn đẹp hơn, con muốn ngồi phía sau.
Âu Dương Phong Hoa nói:
-Đại sư, người cứ ngồi đi.
Phương Chính lúc này mới ngồi xuống, kết quả vừa mới ngồi xuống, liền thấy Âu Dương Phong Hoa ôm Hồng Hài Nhi lên, sau đó ngẩng đầu nhìn Phương Chính một cách đắc ý, hai người đi đến bên cạnh cháu của bà lão hồi nãy, cũng không nói lời nào, một lớn một nhỏ hai đôi mắt, nhìn chằm chằm người cháu kia.
Người cháu đó lập tức cảm nhận được sự không thoải mái lúc nãy của Phương Chính, đứng ngồi không yên, thế nhưng đứa nhỏ này cũng không có ý định nhường chỗ ngồi, mà là nhìn về phía ngoài xe, như thể không cảm thấy gì cả.
Đúng lúc này, cũng không biết bác tài xế có phải cố ý hay không, trong xe vang lên thanh âm quen thuộc:
-Mời nhường chỗ cho hành khách ốm yếu bệnh tật đang ôm con nít …
Trong nháy mắt, thằng nhóc kia đỏ bừng hết cả mặt, lập tức đứng lên nhường chỗ. Âu Dương Phong Hoa và Hồng Hài Nhi dùng vẻ mặt đắc ý nhìn về phía bà lão kia, sau đó mới ngồi xuống, còn không quên gửi cho Phương Chính một ánh mắt thành công. Phương Chính lập tức bất đắc dĩ, hai cái người này vậy mà lại đi báo thù cho hắn. Phương Chính chỉ nghĩ:
-A Di Đà Phật, bần tăng thích lắm!
Bà lão kia cực kỳ tức giận, bà dùng bản lĩnh đoạt chỗ ngồi, thế nhưng lại bị người ta dùng bản lĩnh đoạt ngược lại, đây là muốn kiếm chuyện sao? Thế nhưng nghĩ ngợi một hồi, bà vẫn không làm gì cả, tới trạm thứ hai liền mang theo cháu mình xuống xe.
Âu Dương Phong Hoa lúc này mới quay đầu lại nói với Phương Chính:
-Đối với loại người quá đáng như thế này, thì phải dùng phương pháp quá đáng để đối đãi ngược lại. Ngài tốt với bà ta, bà ta chỉ cảm thấy ngài dễ ăn hiếp, dễ dãi với người như thế thì chẳng khác nào đang gián tiếp phạm tội.
Hồng Hài Nhi tò mò, Phương Chính cũng không phải là một kẻ tình nguyên chịu thiệt, vừa mới nãy sao ngay cả chút phản ứng cũng đều không có? Để cho một bà lão ăn hiếp đến mức ấy? Vì thế mới tò mò hỏi:
-Sư phụ, người lúc nãy cũng quá thành thật đi? Bị ăn hiếp như con như cháu mà cũng để y vậy là sao?
Phương Chính với không tới Hồng Hài Nhi, nếu không thật muốn tát cho nó một cái, sao lại nói như thế nhỉ? Phương Chính lại là loại bụng dạ hẹp hòi vậy sao? Hắn đúng là như vậy ư? Hắn đúng là như vậy ư?! Hử?!
Thình thịch!
-Ai u!
Bà lão mới vừa xuống xe lập tức đụng đầu vào cột điện, ôm đầu ngồi dưới đất, nhìn thôi cũng thấy đau…
Phương Chính thấy một màn như vậy, chắp tay trước ngực, mặc niệm một câu:
-A Di Đà Phật!
Sau đó lặng lẽ dùng nội lực xoa ấn …
Tới phố thương mại rồi, trên cơ bản là không có chuyện gì cho Phương Chính làm cả. Âu Dương Phong Hoa lôi kéo Hồng Hài Nhi di chuyển tới từng cửa hàng một, chọn lựa thời trang cho trẻ em, Phương Chính đi theo ở phía sau, lắc lư, đông nhìn tây ngó, cuối cùng Phương Chính trực tiếp tìm một chỗ, ngẩng đầu nhìn ngắm bầu trời.
-Pháp sư, ngài đang làm gì thế?
Không bao lâu sau, Âu Dương Phong Hoa mua ba ly kem đi tới, thấy Phương Chính vẫn luôn nhìn bầu trời, khó hiểu hỏi.
Phương Chính đáp:
-Nóng.
-Thời tiết này quả thực rất nóng, mua xong quần áo rồi, đi thôi, lúc này bắt xe vẫn còn kịp. Phỏng chừng buổi tối là có thể trở lại huyện Tùng Võ.
Âu Dương Phong Hoa nói.
Phương Chính gật gật đầu, sau đó liếc mắt một cái, nhìn trên mặt đất đầy dấu chân, trong lòng cảm thán nói:
-Hoàn tục… Hoàn tục… Hoàn tục! Khó a!
Đường trở về rất đơn giản, một đường nhẹ nhàng, cũng không gặp phải bất kỳ chuyện không thoải mái nào. Tới thành phố Hắc Sơn rồi, Âu Dương Phong Hoa mời Phương Chính đến nhà cô làm khách, Phương Chính cự tuyệt, rời khỏi Nhất Chỉ tự lâu như vậy, bị đồ ăn ở trai đường của Hà Quang tự hành hạ lâu như vậy, hiện tại hắn nằm mơ cũng muốn về nhà! Nào có tâm tình dạo chơi ở bên ngoài?
Đưa Âu Dương Phong Hoa về nhà, Phương Chính liền chuẩn bị tìm một chỗ không có người, để Hồng Hài Nhi mang theo hắn bay trở về núi Nhất Chỉ, cũng đỡ tốn tiền xe.
----------------
Đề cử đọc: Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Chơi Game (Bản Dịch) - truyện hay, hài hước, hệ thống ~~~