Chương 424: Chơi Bài
Hồng Hài Nhi ngửa đầu nhìn trời, nói:
-Ta muốn khóc quá…
-Khóc đi, khóc ra được thì tốt rồi. Thế nhưng ít nhất đệ còn có một bộ quần áo mới, đệ nhìn con khỉ đi, vá chằng vá đụp như thế … Huynh và sóc còn chả có quần áo để mặc kìa.
Độc Lang rung đùi đắc ý nói.
Sóc nói:
-Đúng thế, huống hồ không phải sư phụ đã nói rồi sao, chờ tới lúc đệ hoàn tục sẽ trả lại cho đệ.
Hồng Hài Nhi trợn trắng hai mắt, nó cười ha hả… Hoàn tục? Con mẹ nó nó còn có thể hoàn tục sao? Nếu hòa thượng trên toàn thế giới đều hoàn tục hết, phỏng chừng nó vẫn phải lăn trở về làm tiểu đồng ngồi xổm gõ mõ niệm kinh bên Tử Trúc Lâm, … Khổ quá… Thế nhưng Hồng Hài Nhi cũng hiểu được, tăng nhân ở chùa quả thật không thích hợp mặc những thứ quần áo đó, hơn nữa, nhìn mấy vật nhỏ đỏ mắt đứng xem bên cạnh, nó cũng biết Phương Chính khó xử.
Lúc này, thanh âm của Phương Chính từ trong thiện phòng truyền ra:
-Tịnh Tâm, con vào đây.
Hồng Hài Nhi cúi gục đầu đi vào, nhìn Phương Chính, Hồng Hài Nhi bĩu môi, vẻ mặt bất mãn nói:
-Làm gì?
-Không làm gì cả, quần áo đó là vi sư giữ giúp con. Ngày lễ ngày tết, con có thể mặc.
Phương Chính nói.
-Thật sự?
Đôi mắt Hồng Hài Nhi lập tức trở nên sáng ngời, sau đó nó lo lắng nhìn ra bên ngoài.
Phương Chính cười nói:
-Con đường tu hành của mỗi người không giống nhau, con đường mà con khỉ phải đi nhất định phải khổ một chút. Còn con sóc sao… Thật sự không được, vi sư chỉ có thể cắn răng tiêu pha vậy, tìm mấy miếng vải làm mấy bộ quần áo cho nó.
Phương Chính nói đến đây, cũng là bất đắc dĩ… Đến nỗi Độc Lang, Phương Chính hoàn toàn làm lơ. Tên kia không thích mặc, chỉ thích ăn.
Hồng Hài Nhi lập tức vui vẻ vô cùng, vốn tưởng rằng không có cơ hội để mặc, nếu còn có cơ hội, tự nhiên là phải vui rồi, nên nó tràn đầy vui vẻ phấn chấn đi ra ngoài.
-Đinh, chúc mừng ngươi, lại trợ giúp một người thoát khỏi mê mang, hơn nữa trên thế giới này lại nhiều thêm một người tốt, muốn rút thăm trúng thưởng không?
-Trước tiên cứ khoan đã, để tích cóp đi. Ta muốn tích cóp một đợt lớn!
Phương Chính nói.
-Tùy ngươi…
Một đêm không nói chuyện, ngày hôm sau, Phương Chính mang theo một đám quậy phá ra cửa từ sớm, đi lên núi Thông Thiên đào nấm, hái rau dại.
Dưới núi, không ít thôn dân cũng đã rời giường, sôi nổi chào hỏi Phương Chính, Phương Chính mỉm cười đáp lễ, con khỉ cũng học theo, thế nhưng cái mặt nhăn nheo của nó lại không các nào bắt chước được bộ dáng mặt trời sáng lạn của Phương Chính, vì thế biến thành một bộ dáng ông cụ non, như thể sắp đắc độ cao tăng đến nơi. Mọi người đã sớm thấy nhưng không trách, nói thẳng là con khỉ này có phật tính, khó lường.
Trước kia con khỉ nghe không hiểu, hiện tại có thể nghe hiểu, trong lòng liền kêu lên một tiếng đầy đắc ý, cái đuôi cũng trộm cong lên hạ xuống.
Độc Lang thấy vậy, bĩu môi, chạy đến phía trước con khỉ, đuôi to như quạt, vẫy tít mù. Con khỉ trực tiếp xem thường, lười phản ứng con chó ghẻ này…
Sóc ngồi chễm chệ trên vai Phương Chính, học theo Phương Chính chắp tay thi lễ, thấy mọi người cười ha ha. Bởi vì cho dù con sóc có học như thế nào đi chăng nữa, thoạt nhìn đều thấy đáng yêu nhiều hơn, chứ chẳng ra dáng Phật môn gì cả… Người nho nhỏ, ngúc ngoắc đầu, không thèm phản ứng người khác. Kết quả khiến mọi người cười càng thêm vui vẻ.
Ra khỏi thôn Nhất Hành liền nhìn thấy một khoảnh rừng trúc lớn, dưới sự chăm sóc của Phương Chính, cùng với việc các thôn dân cơ hồ mất ăn mất ngủ để chăm sóc, rừng trúc dưới chân núi càng dài càng nhiều, từng khoảnh xanh tươi, quả thật đã trở thành một phong cảnh nổi tiếng khắp xa gần. Trọng điểm là, các thôn dân cũng không biết đã mởi ai hỗ trợ thiết kế một chút, thành lập kế hoạch tiến hành sửa chữa rừng trúc nên rừng trúc cũng không quá dày đặc, mọi người có thể đi vào rừng trúc một cách dễ dàng, hưởng thụ cái loại cảm giác được dung nhập vào sự yên tĩnh của rừng trúc, nghe hương trúc, thật sự thoải mái vô cùng.
Đồng thời, trong rừng trúc cũng có thêm một cái đình làm bằng cỏ tranh, ra dáng quay về với thiên nhiên, trở lại bộ dáng ban đầu, cộng thêm ghế gỗ dài, bàn gỗ, mấy chén trà, một ấm trà, thực sự đã khiến rất nhiều du khách tới nơi này trước mắt sáng ngời.
Phương Chính cũng là lần đầu tiên vào đây, vừa đến, quả thực rất thoải mái.
Xuyên qua bên ngoài rừng trúc, chính là một mảnh rừng trúc càng dày đặc hơn, người tới nơi này rất ít, trên cơ bản đã nằm ngoài núi Thông Thiên. Qua nơi này, lên đường dốc, chính là dãy núi Thông Thiên, nơi này không có đường núi chính quy, chỉ có một ít người lên núi hái rau dại, dẫm đạp nhiều tạo thành đường mòn, miễn cưỡng có thể lên núi.
Ngày thường, mọi người lên núi đều là quơ dao múa gậy, thứ nhất là để gạt bụi gai, thứ hai là để đuổi rắn ở gần đó đi chỗ khác. Đương nhiên, còn có thể chuẩn bị một thứ khác, đó chính là lục lạc!
Trong núi có gấu, dân bản xứ gọi chúng là gấu mù. Gấu trong tình huống bình thường sẽ không tập kích con người, thế nhưng khi có người tiến vào lãnh địa của bọn nó, bọn nó cũng sẽ ra vẻ công kích một chút, tệ nhất cũng là rống lên hai tiếng, tỏ vẻ bất mãn. Có người nói, gấu tập kích người, chẳng qua là nhầm người như một loài động vật khác, nếu nhận ra là người tới, thông thường sẽ lựa chọn rời đi. Rốt cuộc, mấy năm nay, súng của nhân loại cũng đã khiến đám gấu này chịu đủ đau khổ.
Mọi người vì để tránh xung đột với gấu mà mang theo một cái lục lạc, vừa đi vừa rung lục lạc, lục lạc kêu leng keng, âm thanh kim loại này không thuộc về âm thanh thiên nhiên, sẽ khiến cho gấu phải chú ý, nhắc nhở nó có người tới, lúc đó gấu sẽ tránh chạm mặt với người.
Vừa nói điều này, Phương Chính cũng biết là hắn không cần dùng tới. Đương nhiên, hắn không mang theo lục lạc, xung quanh hắn đều là những tên mang vũ lực có giá trị, nếu gặp phải gấu, hắn quả thật không sợ.
Trên đường lên núi, luôn có một ít mảnh vải màu đỏ buộc ở trên nhánh cây, đây không phải đồ vật mê tín, mà là biển báo giao thông. Nếu có người lạc đường, chỉ cần nhìn thấy mảnh vải đó, cơ bản là có thể tìm đường trở về, hoặc tiến vào rừng rậm.
Một đường đi thẳng vào trong núi lớn, vừa đi, Phương Chính vừa hướng dẫn cho đám đồ đệ kia loại rau dại nào có thể ăn, loại nào không thể ăn.
Tuy rằng đều là động vật nơi núi lớn, nhưng sói ăn thịt, sóc ăn quả hạch, con khỉ ăn quả dại, không đứa nào ăn rau dại, dĩ nhiên không quen thuộc mấy thứ này.
-Cái kia là dương xỉ, cái này là nấm đầu khỉ, đây chính là thứ tốt, quý lắm đấy. Tịnh Chân, hái hai quả dại trên cây kia xuống cho vi sư. Tịnh Khoan, vi sư nhìn thấy quả hạch… Tịnh Pháp, con đang làm cái gì? Đi tiểu thì qua chỗ khác, đừng tiểu bậy trên đường, thối lắm!…
Phương Chính cả đường đi đều chỉ chỉ trỏ trỏ, nói liên tục, mà đám đồ đệ của hắn cũng nhảy nhót không ngừng, quả thật cũng có chút sung sướng.
Thời gian lùi lại một tháng trước…
Dưới núi Nhất Chỉ, thôn Hậu Hà, một nhà nông hộ cạnh thôn, nửa đêm rồi mà vẫn đèn đuốc sáng trưng như cũ, cửa sổ mở một nửa, khói đặc cuồn cuộn phả ra ngoài, một đám muỗi ghé vào phía bên ngoài cửa sổ, hai mắt đỏ bừng, kêu ong ong. Như thể đang nói:
-Nếu không phải khói thuốc quá nhiều, bay vào dễ mắc bệnh lao phổi, ông mày liền bay vào hút sạch máu đám người vai trần chúng mày!
Căn nhà không lớn, lại bày ba cái bàn vuông, mỗi bàn vuông có bốn người ngồi, trong tay cầm bài poker, trong miệng ngậm thuốc lá, tàn thuốc rất nhiều, gió thổi qua liền rơi lên bàn một mớ, nhưng chủ nhân điếu thúốc lại mặc kệ, không thèm quan tâm. Người nọ ném ra một lá bài, sau đó uống một ngụm trà đặc đề nâng cao tinh thần, sau đó tiếp tục tập trung tinh thần nhìn chằm chằm bài trên bàn và một đống tiền mặt màu đỏ.
Ngoại trừ một bàn bốn người đang ngồi, bốn phía còn có một đám người xem náo nhiệt, một đám mồm năm miệng mười nghị luận loạn xạ.
Còn có người kêu:
-Lão Tứ, nhanh lên, tôi chờ đã nửa ngày rồi. Tiền cũng chuản bị xong, còn chưa có vị trí…
-----------------
-Đề cử đọc: Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Chơi Game (Bản Dịch) - truyện hay, hài hước, hệ thống ~~~