Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 423: Vị Trụ Trì Keo Kiệt

Chương 423: Vị Trụ Trì Keo Kiệt


         Thế nhưng Phương Chính vừa đi, Âu Dương Phong Hoa liền hối hận, cô dậm chân, thở phì phì nói:
-Ai nha, chỉ lo chơi, chuyện chính thì quên mất. Mình muốn học thư pháp… A a a a… Ô ô ô, suốt đường đi quên nói mất, ai…
Phương Chính cũng không biết Âu Dương Phong Hoa đang hối hận việc gì, giờ này khắc này, hắn đã mang theo Hồng Hài Nhi lén lút chạy tới một ngõ nhỏ vắng người, Hồng Hài Nhi giữ chặt Phương Chính, vèo một tiếng bay lên không trung, trong chớp mắt biến mất giữa bóng đêm.
-Đại sư huynh, huynh ăn quá nhiều.
Sóc đứng ở trên bàn, là đứng chống nạnh, tức giận nói.
Độc Lang ngẩng đầu, nhìn lướt qua sóc, nói:
-Khó khắn lắm sư phụ mới không có ở đây, dĩ nhiên là muốn ăn nhiều thêm một chút. A… Cảm giác ăn no thật đã quá.
-Thế nhưng … thế nhưng, chùa chúng ta sắp hết lương thực rồi.
Sóc lo lắng nói.
Độc Lang bỗng nhiên ngẩng đầu, kêu lên:
-Gì? Sắp hết lương thực?
Sau đó nhìn về phía con khỉ.
Con khỉ giống như lão tăng nhập định, ngồi ở trên ghế, cảm giác được Độc Lang đang nhìn nó, liền hơi hơi nâng mí mắt lên, gật đầu nói:
-A Di Đà Phật, sư huynh, quả thực sắp hết lương thực rồi. Nhiều nhất là còn được một ngày nữa thôi, nếu sư phụ còn không trở lại, chúng ta phải gặm măng, ăn nấm sống qua ngày.
Độc Lang nói:
-Khó mà làm được…
-Không được? Không được huynh còn ăn nhiều như vậy? Nhìn xem, huynh so với trước kia béo thêm một vòng kìa.
Sóc khó chịu nhìn chậu cơm to của Độc Lang, lại nhìn nhìn nắm cơm bé xíu xiu của chính mình, cái này căn bản là không thể so sánh nha! Lập tức cảm thấy hậm hực trong lòng, không công bằng … Đáng tiếc, ai bảo nó nhỏ hơn đâu…
Độc Lang cũng ngượng ngùng, khắp cái chùa này hình như là nó ăn nhiều nhất, bèn dứt khoát ngẩng đầu nói:
-Không thì, ta dành lại chừng này cho bữa khuya của ta nhé?
-Bữa khuya… huynh còn muốn ăn bữa khuya? A a a…
Sóc phát điên.
Độc Lang ấm ức, nói:
-Một bữa chia thành hai còn chưa đủ sao?
-Không được! Thật quá đáng! Một bữa của huynh, đệ có thể ăn một tháng… Ô ô ô…
Sóc cảm thấy quá mức không công bằng rồi.
-A Di Đà Phật, hai cái đứa bắng nhắng này, đang ầm ĩ cái gì thế?
Lúc này, thanh âm của Phương Chính từ bên ngoài truyền đến, Độc Lang và sóc lập tức nhìn qua, con khỉ cũng mở mắt. Chỉ thấy Phương Chính đã dẫn theo Hồng Hài Nhi đang tay xách nách mang trở về.
-Sư phụ, người đã trở lại, chùa chúng ta muốn cạn lương thực tới nơi rồi. Còn nữa, cái tên dạ dày khủng bố này ăn nhiều quá, con cảm thấy nên giảm bớt phần ăn của nó.
Sóc tức giận chạy đến trên vai Phương Chính, lên án Độc Lang ăn quá nhiều.
Vẻ mặt Độc Lang buồn bã, nó nói:
-Người ta chẳng qua là thân thể hơi dài thôi mà, ăn nhiều một chút thì sao chứ …
Chẳng qua khi nói đến cấu thứ hai thì tự bản thân nó cũng thấy ngượng ngùng.
Con khỉ nói:
-Sư phụ, gạo trong chùa ta không còn nhiều lắm. Hiện tại trên núi có rất nhiều rau dại, trái cây dại, nấm dại gì đó, con cảm thấy, chúng ta có thể lên núi hái về một chút. Thứ nhất có thể no bụng, thứ hai cũng coi như là cải thiện khẩu vị.
Phương Chính nhìn con khỉ đầy kinh ngạc, con khỉ này càng ngày càng nhân tính hóa, khi suy nghĩ chuyện gì cũng đã bắt suy xét cho hợp lý, không hề giống thời điểm bừa bãi trước kia nữa. Thế nhưng Phương Chính vẫn có thể từ trong mắt con khỉ nhìn ra được, nó giả vờ! Bởi vì… nó đang lén lút gãi mông…
Tuy rằng tiền nhan đèn của Phương Chính không ít, nhưng nếu suy nghĩ cẩn thận, những gì con khỉ nói cũng không phải không có đạo lý. Tiền nhiều không phải là lý do để lãng phí, dù sao mọi người cũng nhàn rỗi, làm đi!
Vì thế Phương Chính nói:
-Được, ngày mai chúng ta cùng đi lên núi Thông Thiên đào rau dại, hái nấm.
Vừa nghe Phương Chính nói như vậy, Độc Lang, sóc, Hồng Hài Nhi đồng thời hoan hô lên, con khỉ thì ra vẻ nghiêm trang đứng đắn, chậm rì rì nói: “vâng”, rồi nó đứng dậy, đi ra ngoài, chưa đến một lát sau đã nghe thấy từ bên ngoài truyền đến tiếng kêu hưng phấn của con khỉ, sau đó nó nhảy nhót lung tung, dẫm lên nhánh cây chuyền liên hồi…
Mọi người thấy một màn như vậy, chỉ biết lắc đầu, cảm thán nói:
-Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, thứ này không đáng tin cậy!
Hồng Hài Nhi lôi kéo ống quần Phương Chính, nói:
-Sư phụ, Tam sư huynh quá giống người, quả nhiên là thầy nào trò nấy.
Đông!
Một cú tát mạnh mẽ quăng thẳng lên trên đầu Hồng Hài Nhi, Phương Chính xoay người đi vào thiện phòng, ngủ.
Phương Chính đi rồi, sóc nhảy tới nhìn vào bên trong bao lớn bao nhỏ bên người Hồng Hài Nhi, vừa nhìn vào, nó đã kinh ngạc hô lên:
-Oa! Thật nhiều quần áo mới, sư đệ, đây là quà cho chúng ta sao?
-Mơ đẹp lắm! Đây chính là của mình đệ!
Hồng Hài Nhi chẳng khác nào đang bảo bọc con nhỏ, ôm quần áo trong tay, kêu lên.
-Ai nha, sư đệ, đừng nhỏ mọn như vậy chứ, cho huynh xem chút nào. Đệ mặc vào cho chúng ta nhìn xem, đây là thứ quần áo gì?
Sóc bảo bối dường như có chút tò mò, hỏi.
-Đúng đúng đúng, sư đệ, đừng keo kiệt như vậy mà. Mặc cho chúng ta nhìn xem…
Độc Lang cũng chồm tới, tò mò nói.
-Xem cũng được, nhưng các huynh không đựợc giành giật hỗn loạn.
Lúc Hồng Hài Nhi nói mấy lời này đều là nhìn chằm chằm con sóc. Độc Lang là tên bốn chân, không thích mặc quần áo, nhưng con sóc thì có tính hiếu kỳ rất cao, hơn nữa còn thích đồ vật đủ loại màu sắc, trọng điểm là, nó chuyên môn chơi xấu, bán manh, thường xuyên có thể cướp đi một ít đồ vật.
Sóc gật đầu nghiêm túc, sau đó Hồng Hài Nhi hào phóng mở mấy cái túi lớn túi nhỏ của nó ra, lấy ra từng cái quần áo, một bên lấy một bên nói:
-Cái này là Đường Trang tí hon, cái này là mũ dưa hấu, cái này là âu phục tí hon, còn có cái này, đệ thích nhất, quần áo thư sinh…
Mấy tên nhóc kia to tiếng như thế, đương nhiên Phương Chính nghe rõ ràng, hắn bỗng nhiên phát hiện, sắp xảy ra chuyện!
Quả nhiên, một lát sau liền nghe thấy con sóc ồn ào:
-Sư đệ quá hạnh phúc, đi ra ngoài một chuyến lại được nhiều nhiều quần áo đẹp như vậy! Lần sau huynh cũng phải đi, bảo sư phụ mua cho huynh …
“Loảng xoảng!”
Cửa thiện phòng mở ra, Phương Chính đi ra, cắt ngang lời con sóc, chắp tay trước ngực nói:
-A Di Đà Phật, Tịnh Tâm, mấy thứ quần áo tục gia này của con không thích hợp mặc ở chùa. Bần tăng nhớ rõ, Âu Dương thí chủ có mua cho con một bộ quần áo tiểu hòa thượng? Sau này con cứ mặc bộ ấy, số quần áo còn lại, quá mức xinh đẹp, không phù hợp với quy củ Phật môn. Ân… Sư phụ giúp con giữ lấy, chờ đến chừng nào con hoàn tục, vi sư trả lại cho con.
Nói xong, Phương Chính không thèm dài dòng, lập tức tịch thu tất cả quần áo của Hồng Hài Nhi, chỉ để lại một bộ tăng y hòa thượng màu lam, cùng với tràng hạt và đai lưng tặng kèm.
Hồng Hài Nhi khóc không ra nước mắt, Phương Chính lại là âm thầm nhẹ nhàng thở ra, hắn nhất định phải chặn ngay cơn gió này, nếu không sau này mỗi khi mang theo đồ đệ ra ngoài, hắn liền phá sản! Tuy rằng các đồ đệ nghĩ muốn cái gì, Phương Chính cũng mua không nổi… Nhưng là, so với việc đến lúc đó không có tiền mua vẫn đỡ xấu hổ hơn. Huống hồ, làm hòa thượng, quả thực không thích hợp mặc mấy thứ quần áo xinh đẹp này, cho nên Phương Chính cũng rất yên tâm thoải mái.
Mà ngoài cửa, Hồng Hài Nhi nhìn cái bàn trống rỗng, vừa mới nãy trên đó còn có thật nhiều quần áo xinh đẹp, mà chỉ trong nháy mắt, không còn nữa…
-Ách… Sư đệ, xem ra sau này huynh cũng không thể mua quần áo, ai…
Sóc khổ sở nói.
----------------
Đề cử đọc: Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Chơi Game (Bản Dịch) - truyện hay, hài hước, hệ thống ~~~


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất