Chương 61: Long Phật Văn Thư
- Giang Đình, đừng đổi chủ đề, hôm nay phải nói rõ vấn đề hòa thượng kia có thể chữa bệnh hay không.
Triệu viện trưởng lập tức kéo lại chủ đề, hiển nhiên là hắn biết chuyện xảy ra trên núi Nhất Chỉ, chỉ là không muốn nói mà thôi.
Lỗ Song Song cảm kích gật gật đầu với viện trưởng, xem như cảm tạ.
Giang Đình nói:
- Chuyện đó tôi cũng không biết, nhưng mà, nếu quả thật có kỳ tích gì đấy, tôi tin tưởng là xảy ra ở trên núi.
Sau đó Giang Đình trực tiếp bị y tá trưởng gọi đi làm việc.
Triệu viện trưởng nói:
- Lỗ nữ sĩ...
Lỗ Song Song gật đầu nói:
- Tôi đi núi Nhất Chỉ, Mễ Lạp cũng có tiếp xúc với hòa thượng kia. Sau đó thì không có chuyện gì.
- Chuyện này... Chuyện này không khoa học a.
Bác sĩ ngạc nhiên.
Triệu viện trưởng cũng muốn nói như vậy, nhưng mà liên tiếp phát sinh hai sự kiện đoạt mối làm ăn như thế này, hắn không thể không hoài nghi một chút. Đồng thời hắn cũng tò mò về Nhất Chỉ miếu, rốt cục là tòa miếu nhỏ này thần kỳ thế nào? Có cơ hội hắn cũng muốn đi xem một chút! Nhìn xem rốt cục là tên chết tiệt nào đang đoạt mối làm ăn...
Lỗ Song Song rời khỏi bệnh viện, trực tiếp đi thăm tù Hàn Khiếu Quốc.
Giờ khắc này, đối với Hàn Khiếu Quốc, một ngày bằng một năm, tính tình càng thêm phần táo bạo, mỗi ngày trong trại giam đều bị giam ở phòng riêng, nếu không, một lời không hợp, những phạm nhân khác sẽ gặp xui xẻo.
Hiện tại Hàn Khiếu Quốc đang hối hận:
- Tôi không nên tin hắn, hắn chỉ là tên lừa gạt! Khẳng định là lừa đảo! Lẽ ra tôi nên mang tiền chạy trốn, có tiền mới có thể chuyển Mễ Lạp đến bệnh viện tốt hơn, có điều kiện chữa trị tốt hơn! Tôi thật đáng chết a! Đáng chết a... Hòa thượng kia cũng đáng chết... Đều đáng chết...
- Hàn Khiếu Quốc, có người tới thăm anh.
Đúng lúc này, cảnh sát tới thông báo.
Hàn Khiếu Quốc nghe được có người tới, lúc này mới có chút tinh thần, vợ con là chỗ dựa tinh thần cuối cùng của hắn, đương nhiên sẽ không tiếp tục điên cuồng.
Cách một tấm kính, Hàn Khiếu Quốc và Lỗ Song Song gặp mặt, lúc nghe được Lỗ Song Song nói Mễ Lạp khỏi bệnh rồi, Hàn Khiếu Quốc trợn tròn mắt.
- Song Song, em nói là thật sao? Bệnh của Mễ Lạp thực sự khỏi hẳn rồi?
Tròng mắt của Hàn Khiếu Quốc cũng sắp lồi ra rồi.
- Khỏi rồi, đây là đủ loại chứng từ bác sĩ đưa cho, phía trên viết rất rõ ràng, phi thường khỏe mạnh, không thể khỏe mạnh hơn. Chuyện này... Thật sự là một kỳ tích.
Lỗ Song Song nói đến đoạn sau cũng khóc òa lên, một bụng ủy khuất, cũng chỉ có thể thổ lộ với trượng phu nhà mình.
Hai người cùng khóc, khóc một chút cười một chút…
- Khiếu Quốc, anh thành thật nói cho tôi biết, rốt cục có phải là hòa thượng trên núi Nhất Chỉ chữa khỏi bệnh cho Mễ Lạp không?
Cuối cùng Lỗ Song Song cũng nói ra nghi vấn.
Hàn Khiếu Quốc rất muốn gật đầu, nhưng mà nghĩ đến ước pháp tam chương giữa hắn và Phương Chính, chỉ có thể bất đắc dĩ nói:
- Chuyện này em cũng đừng hỏi nữa, có cơ hội thì giúp anh lên trên núi thắp nén hương đi. Đại sư có đại ân với chúng ta... Đáng tiếc, anh chỉ có thể chờ kiếp sau lại báo đáp. Còn có, nếu anh thật sự phải chết, hãy hiến tặng thi thể của anh. Nếu không chết, sau này anh còn phải nuôi hai gia đình, hi vọng em có thể thông cảm.
Hàn Khiếu Quốc nhìn chằm chằm Lỗ Song Song, đồng thời, hắn hối hận muốn chết, hai ngày này, hắn mắng chửi Phương Chính cũng không ít đâu.
Mặc dù không thừa nhận, nhưng mà những lời này cũng đã nói rõ hết thảy.
Lỗ Song Song cũng hiểu rõ hai gia đình mà Hàn Khiếu Quốc nói tới là có ý gì, một gia đình khác tự nhiên là người nhà của nhân viên áp tải...
Lỗ Song Song gật đầu, biểu thị nhất định sẽ đi dâng hương, đồng thời ủng hộ quyết định của Hàn Khiếu Quốc. Sau đó an ủi Hàn Khiếu Quốc, có lẽ sẽ không tử hình gì đâu...
Sau khi Lỗ Song Song rời đi, Hàn Khiếu Quốc ở trong trại giam cười thật lớn, quỳ trên mặt đất, hướng về phía núi Nhất Chỉ mà dập đầu bành bành, kêu lên:
- Tạ ơn, tạ ơn! Tôi nhất định sẽ nghe lời cậu, làm người tốt! Sau này sẽ làm người tốt! Sẽ không tiếp tục đánh nhau, sẽ không tiếp tục mắng chửi người, cũng sẽ không tiếp tục hút thuốc uống rượu, nhất định sẽ không giết người!
Hàn Khiếu Quốc lên cơn điên, cảnh sát bên ngoài thì một mặt mộng bức, còn những tên quỷ xui xẻo bị Hàn Khiếu Quốc đánh, càng nhao nhao kêu lên:
- Cảnh sát, người này điên rồi, các anh tranh thủ thời gian kéo hắn đi đi. Ở lại nơi này, quá dọa người!
- Đúng thế đúng thế, quá dọa con mẹ nó người, một hồi khóc một hồi cười, thứ quỷ gì...
...
Cùng lúc đó, trên núi Nhất Chỉ.
“Đinh! Chúc mừng ngươi, Hàn Khiếu Quốc đã sinh ra ý nghĩ muốn làm người tốt từ sâu trong lòng, ngươi nhận được một cơ hội rút thưởng!”
“Nha... A? A?! Làm được rồi?”
Phương Chính đang quét dọn nghe được thông báo, đầu tiên là sững sờ, sau đó mừng như điên, nhảy dựng lên, kêu lên:
“Là được rồi? Thật sự làm được rồi?”
“Xong rồi.”
Hệ thống hồi đáp.
Phương Chính cười ha ha nói:
“Thật là tốt! Đúng là chuyện tốt, ha ha... Ai! Không đúng, ta còn cứu được Mễ Lạp mà, chẳng phải là ta nên có hai cơ hội rút thưởng sao?”
“Cứu Mễ Lạp là con đường tắt cần phải đi qua để Hàn Khiếu Quốc có thể quay đầu là bờ, bởi vậy công đức của việc này cũng dung nhập vào trong nhiệm vụ cứu vớt Hàn Khiếu Quốc, chỉ có thể coi là một nhiệm vụ. Bởi vậy ngươi chỉ có một cơ hội rút thưởng.”
“Chuyện này... Ta kháng nghị!”
Phương Chính không chịu a, hắn đã bỏ ra một viên Tiểu Hoàn Đan đấy a!
“Vô hiệu! Hệ thống cự tuyệt!”
Phương Chính bất đắc dĩ nói:
“Thật sự không thể thương lượng sao?”
“Không thể.”
“Được a, vậy rút thưởng đi.”
Phương Chính đau khổ lắc đầu, người ở dưới mái hiên, không có cách nào a.
“Đinh! Chúc mừng ngươi thu được thần thông, Long Phật Văn Thư!”
“A? Đó là thứ gì?”
Phương Chính mộng bức, hắn biết Long, hắn cũng biết Phật, văn thư cũng từng nghe qua, nhưng mà nhập chung một chỗ, quả thực chưa từng nghe thấy!
“Long Phật Văn Thư, là một bộ phương pháp viết chữ do Ngã Phật thấy được Thiên Long hành không mà lĩnh ngộ ra, chữ viết quang minh chính đại, như là thần long hành không, đại khí bàng bạc. Thế nên chữ viết có thể chứa đựng Phật lực vô thượng! Nếu đầy đủ pháp lực, một chữ có thể nặng ngàn vạn cân, trấn áp ngàn vạn tà ma. Đương nhiên, ngươi còn chưa làm nổi, nhưng mà chữ này, lại có thể ngưng tụ tinh khí thần của ngươi, biểu hiện ra khí chất và trạng thái tinh thần khi viết chữ của cá nhân ngươi. Đồng thời, khi viết chữ Long Phật, có thể gia tăng ngộ tính của ngươi, tăng cường tốc độ lĩnh ngộ của ngươi đối với Phật pháp, tự động ngưng tụ một lượng Phật lực nhất định, trừ tà tránh xui trấn trạch. Nói thẳng ra, cho dù ngươi là một tên ngu ngốc, nếu học được Long Phật Văn Thư, cũng sẽ dần dần mở mang trí óc rồi trở thành người thông minh tuyệt đỉnh.”
“Ngưu bức! Một bộ văn tự, vậy mà lại có nhiều công năng thần kỳ như vậy, thật bá đạo!”
Phương Chính thật sự chịu phục. Mặc dù hắn không cách nào viết một chữ trấn áp chư thiên, nhưng mà học được chữ này, chắc chắn là có rất nhiều chỗ tốt. Khỏi cần phải nói, chữ viết vừa ra, trang bức cũng đủ thoải mái. Trọng điểm là có thể khai phát trí lực, khiến bản thân càng thêm thông minh, đây chính là sự tình cực tốt.
“Đây là sức mạnh đặc thù của hệ thống, có tiếp thu không?”
“Tiếp thu!”
Phương Chính chỉ cảm thấy một cảm giác huyền diệu xuất hiện ở trong đầu, sau đó hai mắt tối sầm, nằm dài trên mặt đất, chuyện gì cũng không biết.
Độc Lang ở một bên, nhìn thấy Phương Chính đứng một chỗ nói lẩm bẩm hồi lâu, sau đó bỗng nhiên ngã ra trên mặt đất, khẽ nghiêng đầu, một mặt khó hiểu. Nhưng mà nó vẫn cõng Phương Chính về tới trên giường, sau đó ghé vào bên cạnh, có chút lo lắng nhìn Phương Chính.
Nếu không phải khí tức của Phương Chính vẫn bình ổn, có lẽ tên này đã chạy ra ngoài tìm người kêu cứu mạng. Nhưng cuối cùng vẫn cõng Phương Chính đi vào phòng, thả nằm ở trên giường, sau đó ghé vào bên cạnh, yên lặng thủ hộ.
Trong mông lung, Phương Chính dường như thấy được có thần long bay qua bầu trời, bộ dáng kia vô cùng mạnh mẽ, đại khí bàng bạc, uy thế như thần linh giáng trần, ép cho người ta thở không nổi.
Sau đó thần long kia hóa thành một cây bút lông, bút lông xem bầu trời như tấm vải mà viết, bá bá bá, viết ra mấy chữ lớn cứng cáp hữu lực, giống như thần long bay lên không trung: Long Phật Văn Thư!
Tiếp theo đó, một tiếng sấm nổ vang lên, bịch một tiếng, Phương Chính ngồi dậy từ trên giường, như vừa tỉnh mộng!