Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 60: Lại Là Chùa Chiền?

Chương 60: Lại Là Chùa Chiền?


         “Có vấn đề đây, cho dù trong "sân giới" có nói chớ giận, thế nhưng là Phật môn cũng có Nộ Mục Kim Cương, ngay cả Như Lai Phật Tổ cũng có hóa thân Minh Vương. Ta chỉ là một người bình thường, hoàn toàn không giận là không thể nào?”
“Đinh! Có thể nổi giận, nhưng là một đại sư, lòng dạ nên có ngươi nhất định phải có, chẳng lẽ chỉ vì đối phương không tín nhiệm ngươi, nói mấy câu lập tức giận dữ mà đánh giết, hoặc cãi nhau một trận? Không giận như Phật, giận dữ cũng nên như Phật! Phật nói không giận, không phải là nhẫn nhịn tất cả, giới hạn trong đó, ngươi phải tự mình lĩnh ngộ.”
Phương Chính ngạc nhiên, cười khổ nói:
“Ta nghĩ ta đã hiểu, nên giận thì giận, không nên giận thì không giận, đúng không?”
Đáng tiếc, hệ thống không trả lời, Phương Chính cũng chỉ có thể tự mình suy nghĩ. Tìm tòi rất nhiều vấn đề liên quan đến "sân giới", kết quả, Phương Chính phát hiện, đa số những câu trả lời này đều là lập lờ nước đôi, cũng không có ý nghĩa thực tế. Người thật sự chứng thực được, lại tùy mỗi người mà khác nhau.
Đúng lúc này, Wechat lập lòe.
“Đại sư, hình ảnh của anh đã chụp xong chưa?”
Nhắn tin đến chính là Phương Vân Tĩnh.
Phương Chính lập tức gửi cho cô ảnh chụp lần trước.
Trong ký túc xá Đại Cát của ngành tiếng Hoa, Phương Vân Tĩnh vừa nhìn thấy hình ảnh Phương Chính gửi đến, ánh mắt lập tức sáng lên! Mặc dù Phương Chính không quá am hiểu chỉnh ảnh đổi màu hiệu ứng gì đó, nhưng mà bản thân hắn vốn là một hòa thượng dương quang suất khí, phối hợp với cảnh sắc tươi đẹp và một con sói uy vũ bất phàm kia, quả nhiên là tuyệt phối!
Phương Vân Tĩnh nhìn mấy tấm ảnh này, cũng có chút si ngốc, không phải là si người, mà là vì hình tượng này mà si, trả lời:
“Đại sư, những hình ảnh này rất đẹp, rất tuyệt! Quá rung động! Nhưng mà nuôi sói tư nhân là một chuyện phiền phức, người thật sự cảm thấy có thể để sói ra ngoài sao? Còn có, chẳng phải con sói này là màu xám sao? Sao lại thành màu bạc trắng rồi? Nhưng mà thật xinh đẹp!”
Phương Chính trả lời:
“Vốn là Ngân Lang, nhưng trước đó quá bẩn, tắm sạch sẽ mới thành như vậy. Ảnh chụp phù hợp là tốt rồi, tôi chỉ là tiện tay chụp.”
Phương Vân Tĩnh gửi lại mấy ngón tay cái, sau đó nói:
“Đại sư, chỗ kia của anh quá vắng vẻ, nhưng tổng thể mà nói vẫn có rất nhiều điểm đặc biệt, ở phương Bắc không có nhiều đỉnh núi độc lập, có dốc đứng, có suổi nhỏ, còn có chùa miếu, cảnh sắc trên đỉnh núi cũng rất đẹp. Anh có thể chụp vài hình ảnh, viết một chút nội dung rồi gửi lên trên trang web du lịch, thử một chút, có lẽ có thể hấp dẫn một vài khách hành hương a.”
Phương Chính nghĩ nghĩ, nói:
“Chờ có cơ hội a, hiện tại tôi vẫn chưa hiểu hết những thứ này, sẽ nghiên cứu một chút. Hơn nữa, đến mùa tuyết rơi, lên núi lúc này không an toàn, chờ đầu xuân a.”
“Cũng tốt...”
Hai người lại hàn huyên hai câu, rồi mỗi người lại bận rộn với việc của riêng bản thân.
Phương Chính không có chuyện gì làm, đọc kinh Phật một chút, trực tiếp đi ngủ.
Một đêm không có chuyện gì xảy ra.
Hai ngày sau, một mực không có động tĩnh gì, dường như theo thời tiết chuyển thành lạnh lẽo, núi Nhất Chỉ cũng đã bắt đầu vào mùa đông, ngủ đông như vậy. Ngoại trừ Độc Lang không tim không phổi hăng hái chạy quanh, Phương Chính cũng có chút nhàm chán mà ngáp dài.
Nhưng mà dưới núi lại náo nhiệt...
...
- Bác sĩ, anh xác định đây là kết quả kiểm tra của Mễ Lạp nhà tôi?
Lỗ Song Song một mặt chấn kinh nhìn bác sĩ trước mắt.
Bác sĩ cười khổ nói:
- Nói thật, tôi cũng không thể tin nổi, nhưng đây quả thực là một kỳ tích. Tình trạng đồng u não ác tính giai đoạn cuối, vậy mà trở nên tốt như vậy... Đây thật là kỳ tích.
Triệu viện trưởng đứng bên cạnh khẽ nâng kính mắt, gần đây tâm tình của hắn cực kỳ không tốt. Đầu tiên là hai vợ chồng được bọn hắn nhận định là vô sinh đột nhiên lại mang thai, bây giờ là một cô bé bị bọn hắn tuyên bố tử hình đột nhiên được xác định là vô cùng khỏe mạnh, hiện tại hắn chỉ cảm thấy đau đầu! Rốt cục là xảy ra chuyện gì a? Là bác sĩ nhà mình trình độ kém, hay là máy móc nhà mình đều bị hỏng?
- Đa tạ bác sĩ, đa tạ viện trưởng!
Vừa được khẳng định, Lỗ Song Song lập tức lệ rơi đầy mặt, bệnh tình của Mễ Lạp đã sắp kéo sụp đổ mái nhà này, cũng đã sắp đẩy cô đến con đường cùng. Trượng phu vào tù, nếu cả con gái cũng rời đi mà nói, cô thật sự không biết nên sống tiếp thế nào. Mặc dù đã bỏ ra rất nhiều cái gọi là tiền tiêu uổng phí, nhưng mà kết quả sau cùng, vẫn là vui vẻ... Không có bệnh là tốt rồi!
Triệu viện trưởng cười khổ nói:
- Lỗ nữ sĩ, chuyện này là chúng tôi có lỗi, có vẻ là chuẩn đoán sai.
- Viện trưởng, chuyện này không thể nào là chuẩn đoán sai, kết quả chụp X-quang trước đó tôi còn đang giữ đây. Hai ngày này tôi đã tìm rất nhiều danh y của bệnh viện lớn đến hỗ trợ kiểm tra, chắc chắn là bướu não, hơn nữa còn là loại không chữa trị được. Nhưng mà, bây giờ... Chuyện này... Thật đúng là một kỳ tích.
Bác sĩ nói.
Triệu viện trưởng cầm lấy phim chụp X-quang trước đó kiểm tra một chút, xem lại kết quả hiện tại, quả nhiên là có sự khác biệt rất rớn.
Triệu viện trưởng nhướn mày nói:
- Lỗ nữ sĩ, hai ngày trước, sau khi các cô xuất viện, có đi địa phương gì đặc biệt để chữa bệnh hay không?
Lỗ Song Song lắc đầu theo bản năng, sau đó đột nhiên nghĩ đến tòa miếu nhỏ trên núi Nhất Chỉ, còn có tiểu hòa thượng trông rất trắng trẻo, sáng sủa kia! Trượng phu cô có nói, hòa thượng kia rất lợi hại. Nhưng mà lợi hại như thế nào, lại không hề nói rõ, lúc ấy cô cũng không có tâm tư đi tìm hiểu tiểu hòa thượng kia. Nhưng mà, sau khi con gái rời khỏi bệnh viện, đều không hề rời xa cô, một lần duy nhất chính là lúc được hòa thượng ôm đi.
Suy nghĩ kỹ một chút, nếu trong chuyện này có bí ẩn gì, nhất định là xảy ra vào thời điểm đó!
- Lỗ nữ sĩ, lỗ nữ sĩ?
Triệu viện trưởng truy hỏi.
Lỗ Song Song đột nhiên lấy lại tinh thần, theo bản năng nói:
- Không có... Không hề ăn uống thuốc thang gì cả, chỉ có đi đến một tòa miếu, nhưng mà chùa miếu kia rất nhỏ, trong miếu chỉ có một tiểu hòa thượng. Hẳn là không có bản lãnh này a? Có lẽ là trời cao chiếu cố a.
Triệu viện trưởng vừa nghe đến chùa miếu, lông mày trực tiếp dựng thẳng lên, nội tâm càng thêm hồi hộp một chút! Bây giờ dù có nghe là bệnh viện khác cũng không quan trọng nữa, nhưng vừa nghe được chùa miếu là lập tức đau đầu! Đôi vợ chồng nông thôn lần trước, tựa hồ cũng là sau khi đi chùa miếu cầu con, về nhà lập tức mang thai! Nếu không phải hắn chạy nhanh, đã phải gặm máy móc rồi, bây giờ lại thêm một chuyện? Có thể để cho hắn an tâm sống tiếp hay không chứ?
Đúng lúc này, một thanh âm chen vào:
- Có phải là lên trên núi Nhất Chỉ, có Phương Chính đại sư trụ trì Nhất Chỉ miếu?
- Giang Đình? Cô không tập trung trực ban cho tốt, chạy loạn làm gì hả?
Bác sĩ khiển trách.
Giang Đình le lưỡi, nói:
- Không có cách, bệnh nan y đột nhiên khỏi hẳn, trên dưới bệnh viện chúng tôi đều đang nghị luận a, người ta hiếu kì a.
Nói xong, Giang Đình tranh thủ thời gian chạy đi.
- Đợi chút đã, y tá, cô cũng biết Nhất Chỉ miếu trên núi Nhất Chỉ sao?
Lỗ Song Song kinh ngạc hỏi.
Giang Đình nhìn qua bác sĩ và viện trưởng.
Triệu viện trưởng nói:
- Trả lời câu hỏi trước đi rồi tiếp tục làm việc.
Giang Đình lập tức mặt mày hớn hở tiến lại nói:
- Biết a, tôi còn đi qua đấy! Trên núi rất là đẹp, trên núi có một tòa miếu, tên là Nhất Chỉ miếu. Miếu không lớn, nhưng mà bên trong thật sự rất thần kỳ! Đại sư trong miếu còn rất đẹp trai, rất suất khí, nếu như đi đóng phim khẳng định sẽ rất hot!
- Ai hỏi cô đóng phim gì hả, tôi hỏi cô, hòa thượng kia thật sự có thể chữa bệnh sao?
Bác sĩ ngắt lời Giang Đình.
Triệu viện trưởng và Lỗ Song Song cũng tò mò chuyện này.
Giang Đình lắc đầu nói:
- Tôi đây cũng không biết, tôi chỉ biết là đại sư này rất lợi hại, giỏi công phu, tựa hồ còn có thể đoán trước sự việc. Một người bằng hữu của tôi cũng nhờ nghe lời hắn mà tránh được một kiếp, bằng không cả nhà đã xong rồi. Nếu không phải hai ngày này quá bận rộn, bọn hắn đã sớm lên núi cảm tạ. Đúng, hình như hai ngày trước núi Nhất Chỉ đã xảy ra một sự kiện lớn, mấy người có nghe nói gì không?


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất