Chương 66: Thành Tinh?
- Khoác lác đến tận trời, hòa thượng này cũng không phải loại người an phận gì a.
- Đúng vậy a, nói không chừng là hòa thượng giả!
- Hòa thượng này cũng thật dám khoác lác, không biết Bạch Vân đại sư nghe được những nội dung này thì sẽ thế nào đây, ha ha... Nếu có thầy trò sâu xa gì mà nói, sợ là sẽ bị một bàn tay đập chết a.
- Bạch Vân đại sư Bạch Vân tự là một người giống như thần tiên, sẽ để ý tới hắn sao? Nếu thật để ý tới, mới là tin tức a.
- Đúng thế...
...
Đồng thời, một mực có người đi nghe ngóng về bệnh viện huyện Tùng Vũ, thậm chí còn có người tìm đến nhà Lỗ Song Song, trong lúc nhất thời, rất nhiều người đều bởi vì Phương Chính mà trở nên bận rộn...
Mà phía ngược lại, Phương Chính đang nằm trên giường cười ngây ngô đây!
- Ông trời ơi! Nhiều tiền như vậy? Tên Hầu Tử kia, thật hào phóng a, ha ha...
Phương Chính thật sự vui vẻ! Linh mễ càng ăn càng ít, gạo phổ thông, hắn thật là không muốn ăn. Ngay cả Độc Lang cũng vô cùng chán ghét gạo phổ thông.
Thế nhưng hắn thật sự không có tiền, nếu ăn hết Linh mễ, cũng chỉ có thể ăn gạo phổ thông.
Vốn nghĩ rằng mùa đông này sẽ rất khó khăn, bây giờ đột nhiên tới một khoản tài phú lớn như thế, Phương Chính không vui mới gặp quỷ!
Đếm từng tờ từng tờ tiền mặt, Phương Chính phát hiện, hòa thượng hắn thật đúng là không giống một hòa thượng!
“Hệ thống a, ngươi xem a, ta căn bản là không thích hợp làm hòa thượng a. Ngươi thả ta xuống núi được không…”
Phương Chính nằm ở trên giường, trong lòng thầm nói.
“Đinh! Ngươi có thể lựa chọn tự sát, ta cũng có thể lựa chọn túc chủ mới.”
Phương Chính:
“@#W$#^”
“Hệ thống a, ta nói thật, tại sao ngươi lại lựa chọn ta? Chùa chiền lớn như Bạch Vân tự, bên trong có rất nhiều hòa thượng, ngươi hoàn toàn có thể tùy tiện chọn một người a.”
Phương Chính lập tức buồn bực, tại sao hắn lại trúng phải phần thưởng nhất hạng này chứ?
“Ngã Phật là độ người thành Phật, độ ma thành Phật, mà không phải độ Phật thành Phật. Ngươi độ người, ta cũng là độ người, ngươi độ người đời, ta độ ngươi.”
“Ây…”
Phương Chính ngạc nhiên, hệ thống nói như vậy, hắn thật sự có chút không biết nên trả lời thế nào mới được.
Phương Chính lau lau mũi nói:
“Vấn đề là ta thật sự không muốn làm hòa thượng a! Tâm thái của ta như vậy, ngươi còn muốn để ta làm đại sư? Cho dù cố gắng làm, cũng chỉ là đồ dỏm a?”
“Tâm không vẹn, vĩnh viễn không thành đại sư được. Tâm không vẹn, vĩnh viễn không thành Phật được. Thành Phật, thành đại sư, không liên quan đến vũ lực, không liên quan đến đến thần thông, cũng không liên quan đến người ngoài, chỉ liên quan đến bản tâm.”
“Vậy ta chẳng phải là mãi mãi cũng không thể thành đại sư chân chính sao?”
Lúc này Phương Chính mới phát hiện sự nghiêm trọng của vấn đề này!
“Công đức, công đức gấp trăm lần cũng có thể thành! Người khác cần tâm toàn vẹn, đủ công đức, ngươi cần công đức gấp trăm lần những người khác.”
Phương Chính hỏi:
“Ách, hỏi ngu một chút, muốn trở thành đại sư, cần bao nhiêu công đức?”
“Người khác muốn thành đại sư chỉ cần trăm vạn công đức, ngươi cần một trăm triệu công đức.”
“Vậy hiện tại ta có bao nhiêu công đức rồi? Ta cũng đã làm không ít chuyện tốt a?”
Phương Chính hỏi.
“Khuyên người hướng thiện, thỏa mãn tâm nguyện 1 công đức, cứu người 2 công đức, độ kẻ ác quay đầu 4 công đức. Ngươi có tổng cộng 16 điểm công đức.”
Phương Chính nghe xong, hai mắt tối sầm! Hắn cố gắng làm việc lâu như vậy, mới có 16 điểm công đức! Một trăm triệu công đức hắn phải làm tới khi nào đây? Nhất thời, Phương Chính chỉ cảm thấy bản thân như con ruồi đâm đầu vào mặt thủy tinh, tiền đồ xán lạn đấy, nhưng không có đường đi!
“Hệ thống a, ngoại trừ để thành đại sư, thành Phật thành Thần, công đức này không có tác dụng gì khác sao?”
Phương Chính chưa từ bỏ ý định hỏi.
“Có thể dùng để triệt tiêu sai lầm, nếu ngươi phạm giới, có thể dùng công đức để triệt tiêu. Nếu không đủ công đức, sẽ gia tăng nghiệp lực.”
“Gia tăng nghiệp lực sẽ như thế nào?”
“Không cách nào hình dung, chỉ biết mà không diễn đạt được bằng lời, ngươi có thể tự đi trải nghiệm.”
Trải nghiệm... Trải nghiệm cha ông ngươi a!
Phương Chính thầm mắng một câu trong lòng, thứ nghiệp lực này, trong Phật môn có thể nói là cả Phật Tổ cũng không muốn dính vào, hắn còn dây vào sao? Hắn cũng không phải người ngu.
Thôi, đường vẫn là phải đi, vừa đi vừa xem thôi a. Có lẽ ngày nào đó hệ thống này sẽ bị dính virus rồi mất linh nha…
Phương Chính thầm nhủ trong lòng, một lần nữa bước lên con đường bức người hiền làm tăng.
Kiếm tiền, dắt chó trở thành sự tình Phương Chính thích làm nhất mỗi ngày.
Linh mễ nhanh chóng ăn hết, Phương Chính vung tay lên, lại mua thêm một trăm hạt giống Linh mễ! Gạo phổ thông cũng không thèm ăn, mỗi bữa đều ăn Linh mễ nấu với nước sạch vô căn, cuộc sống cũng đủ thoải mái. Đồng thời, thân thể càng trở nên cường tráng, làn da càng thêm phần trắng trẻo, tinh khí thần sung mãn, phảng phất như có tinh lực dùng không hết.
Đồng thời, cây Bồ Đề trong viện cũng phát sinh biến hóa, thời tiết càng ngày càng lạnh, tên này lại càng ngày càng xanh tươi, vốn nghĩ rằng sẽ sớm bị đông lạnh thành băng, vậy mà lại kết ra từng mảng lớn lá cây, dạt dào sinh cơ!
Đối với chuyện này, Phương Chính chỉ có thể dựng thẳng lên một ngón tay cái với cây Bồ Đề, nói:
“Tìm đường chết mà cũng có thể làm đến bá đạo như vậy, ta phục!”
“Hệ thống, ngươi xác định cây này không thành tinh a? Giữa mùa đông, lại sinh sôi thế này…”
Phương Chính hỏi.
“Cây Bồ Đề này hấp thu Phật khí, hương hỏa khí trong viện tự, cho nên không sợ rét lạnh. Ngày sau hương hỏa càng tràn đầy, nó sinh trưởng càng tốt, nếu là ngàn năm, vạn năm sau, có lẽ thực sự sẽ thành tinh.”
Hệ thống nói.
Phương Chính ngạc nhiên:
“Vậy tại sao chùa miếu khác lại không có cảnh tượng thế này?”
“Đây là chùa miếu của hệ thống, chùa miếu của phàm nhân làm sao có thể sánh bằng?”
Phương Chính vậy mà không phản bác được, vỗ vỗ thân cây Bồ Đề nói:
“Được, xem ra là không thể trông cậy vào ngươi để nhóm lửa rồi, cố gắng lên.”
Nói xong, quay đầu nhìn Phật Đường quạnh quẽ, Phương Chính bất đắc dĩ lắc đầu, nói:
“Ai, còn nói chuyện gì khác, nhiệm vụ một trăm nén hương này, ta cũng không biết ngày tháng năm nào mới có thể hoàn thành. Đến bây giờ cũng chỉ mới có hai nén hương...”
Phương Chính đã sắp tuyệt vọng, kết quả, ngày thứ hai, bên ngoài truyền đến một trận tiếng hô hoán hù cho Phương Chính từ trong phòng bếp chạy thẳng ra ngoài, ghé vào trên đầu tường xem xét, chỉ thấy một đám người trùng trùng điệp điệp đang chạy thẳng đến Nhất Chỉ miếu!
Dẫn đầu, có không ít dụng cụ quay chụp! Chỉ có điều một người quen biết cũng không có.
Phương Chính lập tức buồn bực, đây là tình huống gì chứ? Sao lại có nhiều ký giả tới đây như vậy? Chẳng lẽ là sự tình ta dùng Tiểu Hoàn Đan chữa khỏi bênh cho Mễ Lạp truyền ra ngoài? Không thể a, cho dù truyền đi, cũng không ai tin mới đúng chứ. Sao còn náo ra động tĩnh lớn như vậy a?
Phương Chính còn đang suy nghĩ, đám người kia đã đi tới cửa chính, Phương Chính biết trốn không thoát, đành phải đi ra nghênh đón.
Thái Phương thở hồng hộc nhìn miếu Nhất Ch ở phía trước, mệt mỏi nói:
- Rốt cục cũng đến nơi, miếu hoang này, cũng không biết là ai nghĩ ra được, vậy mà lại xây ở địa phương quỷ quái như thế này. Vậy mà tên Ngô Trường Hỉ kia lại có thể tìm đến, cũng thật làm khó hắn.
Một nữ tử ở bên cạnh cười lạnh nói:
- Chỉ sợ là không phải Ngô Trường Hỉ tìm đến, mà là hòa thượng trong miếu động phàm tâm, tìm đến Ngô Trường Hỉ để lừa bịp. Hòa thượng bây giờ, còn có mấy người một lòng hướng Phật? Đầu cơ cổ phiếu, làm Blog cá nhân, hơi một chút còn kết hôn sinh con... Chẳng phải trước đây còn có một tên hòa thượng tự xưng là đại đệ tử hàng đầu của Nam Quốc tự, chạy khắp nơi biểu diễn võ công, muốn nổi danh đấy sao? Tôi thấy, khẳng định là hòa thượng nơi này cũng có ý nghĩ này.
- Tỉnh Nghiên, lời này của cô có chút chủ quan a, chúng ta là người đưa tin tức, chỉ có thể nói đúng sự thật, sao có thể tùy tiện đoán bừa.
Thái Phương có chút không vui nói.