Chương 67: Trên Núi Có Sói
Tỉnh Nghiên bĩu môi nói:
- Tôi cũng không phải tùy tiện đoán bậy, mà là đã thấy nhiều. Mặc kệ nói thế nào, loại người này nhiều một chút cũng tốt, có thể cho chúng ta khai thác không ít nội dung tin tức, nếu không, chẳng phải là thế giới này sẽ rất buồn chán a?
- Thầy Thái, tôi cũng thấy Tỉnh Nghiên nói có lý. Cô xem chùa miếu này đi, địa phương thâm sơn cùng cốc thế này, ai sẽ đến thắp hương bái Phật? Nếu không có con đường phát tài, chùa miếu này làm sao có thể mới toanh như thế? Chùa miếu váng vẻ tôi cũng đã thấy qua, có nơi nào không phải là rách nát có thể sẽ đổ sụp bất kỳ lúc nào chứ.
Trần Tĩnh lên tiếng ủng hộ Tỉnh Nghiên.
Thái Phương há hốc mồm, cũng không thể phản bác được, gật đầu nói:
- Vẫn nên vào xem một chút trước đi.
- Đúng thế, chính chủ còn chưa tới a, chúng 1 vào xem một chút, làm quen nơi này trước, đợi chút nữa có thể chọn được một vị trí tốt.
Trần Tĩnh nói xong, lập tức ân cần mời Tỉnh Nghiên đi cùng.
Tỉnh Nghiên cũng không cự tuyệt, đi cùng Trần Tĩnh bước nhanh tiến về phía chùa miếu, thợ quay phim đi theo phía sau thì từng người khẽ lắc đầu, đối với cuộc tranh luận của mấy người kia, bọn hắn cũng không thèm để ý. Bọn hắn chỉ cần chụp được hình ảnh đẹp là được rồi.
Một nhóm sáu người rất nhanh đã đi đến trước cửa lớn.
Thái Phương ngẩng đầu nhìn bảng hiệu Nhất Chỉ miếu nói:
- Khoan nói đến chữ trên mạng, chỉ nói mấy chữ Nhất Chỉ miếu trên tấm bảng này, đã là chữ đẹp rồi.
Chỉnh tề ngay ngắn, quang minh lẫm liệt.
- Thầy Thái, tôi không rành về chữ, tôi cũng mặc kệ chữ này thế nào. Chỉ cần xem kết quả tranh tài sau đó là đủ rồi, nếu tiểu hòa thượng kia không có bản lĩnh, hắc… Bảng hiệu này cũng chỉ xem như thiếp vàng lên mặt, lại có thể thế nào?
Tỉnh Nghiên nói.
Thái Phương khẽ lắc đầu, đối với phóng viên mỹ nữ mới nổi như Tỉnh Nghiên này cũng chỉ bất đắc dĩ, ai bảo người ta có bối cảnh thâm hậu, hơn nữa, đúng là cũng có mấy phần chân tài thực học, mấy lần bùng nổ tin tức đều giành được trước tiên. Bây giờ càng là người nổi tiếng ở thành phố Hắc Sơn.
- A Di Đà Phật, xin hỏi các vị thí chủ, đến miếu này là có chuyện gì a?
Đúng lúc này, một thanh âm công chính bình thản vang lên bên tai mấy người.
Tỉnh Nghiên giật nảy mình, ngoài miệng phê phán chùa miếu, trên thực tế, cô cũng không phải là không hiểu chữ. Nếu không có kiến thức, cũng sẽ không được phái tới đây, vừa rồi cô cũng bị chữ trên tấm bảng hấp dẫn. Không chú ý một chút, một thanh âm đột nhiên vang lên như thế, thật sự giật nảy mình.
Bởi vì có câu, không làm chuyện trái lương tâm không sợ quỷ gõ cửa nhà, làm chuyện trái lương tâm, trong lòng luôn hoảng hốt. Nhất là nói xấu sau lưng người khác, còn bị người ta nghe thấy…
Tỉnh Nghiên nghe tiếng nhìn lại, chỉ thấy một hòa thượng trắng trẻo đứng trước cửa lớn, hòa thượng một thân áo trắng, đầu trọc sáng bóng, mười ngón thon dài, móng tay không dư thừa chút nào, toàn thân trên dưới đều cho người ta một cảm giác thật là thanh tĩnh! Đây là một hòa thượng thanh tĩnh khiến người ta thoải mái!
Hòa thượng hơi ngẩng đầu, trên mặt mang theo nụ cười ôn nhuận, khiến người ta cảm thấy như đón gió xuân. Nụ cười này, không giống những lão tăng kia, bên trong hòa ái mang theo uy nghiêm, chỉ khiến người ta cảm thấy hòa thượng này rất ấm áp mà thôi…
- Thật đúng là một hòa thượng xinh đẹp.
Tỉnh Nghiên thầm nghĩ trong lòng, dùng xinh đẹp để hình dung nam tử đương nhiên không thích hợp, nhưng suy nghĩ xuất hiện trong lòng Tỉnh Nghiên đầu tiên chính là hai chữ này. Nhưng mà Tỉnh Nghiên lập tức phát hiện, hòa thượng trước mắt, chính là hòa thượng trong tấm ảnh mà Ngô Trường Hỉ đăng trên Blog cá nhân!
Xác định được mục tiêu, ấn tượng tốt trong lòng Tỉnh Nghiên trực tiếp hạ thấp xuống mức đóng băng, thầm nghĩ:
- Đúng là một tên hòa thượng giỏi lừa bịp, khỏi cần phải nói, riêng phần diễn kỹ này cũng đủ để đoạt giải Oscar, kém chút nữa đã lừa được hỏa nhãn kim tinh của bổn cô nương! Thư pháp là phải tích lũy nhiều năm khổ luyện, cộng thêm thiên phú và danh sư chỉ điểm mới có thể đạt được thành tích, tiểu hòa thượng này chỉ có chừng ấy tuổi, có thể có bao nhiêu bản lĩnh? Chữ viết trên tấm ảnh kia, khẳng định là không phải do hắn viết! Nhưng mà hắn lại lấy ra để khoe khoang, đúng là một tên cặn bã, bên ngoài vàng ngọc bên trong thối rữa!
Nghĩ đến đây, Tỉnh Nghiên đang muốn mở miệng.
Thái Phương đã nói trước:
- Tiểu hòa thượng cậu khỏe mạnh a, chúng tôi là phóng viên đến từ thành phố Hắc Sơn, nghe nói cậu muốn luận bàn thư pháp với nhà thư pháp nổi tiếng Âu Dương Hoa Nhĩ của thành phố Hắc Sơn, nên cố ý đến đây xem tranh tài, đồng thời cũng là lấy tin đăng bài.
Phương Chính nghe xong, lập tức ngây ngẩn cả người, ngạc nhiên nói:
- Thành phố Hắc Sơn? Thế nhưng là rất xa a... Các vị là phóng viên của thành phố Hắc Sơn? Bần tăng muốn luận bàn thư pháp với chuyên gia thư pháp? Chuyện này... Có phải các vị tìm nhầm chỗ hay không?
Phương Chính lục tìm ký ức, cũng không thể nhớ nổi bản thân ước hẹn so tài với người ta khi nào a! Người xuất gia không cầu danh lợi, hắn cũng không thể đi xuống núi, muốn phóng túng cũng không thể làm được, còn đi ra ước hẹn người khác tới thi đấu gì chứ? Có thể sao?
Thái Phương ngạc nhiên nói:
- Tiểu hòa thượng, chuyện này cũng không phải nói đùa. Ba ngày trước truyền thông cũng đã ồn ào đến lật trời, Âu Dương tiên sinh và cậu cũng đã ước định là tranh tài vào hôm nay. Tính toán thời gian, Âu Dương Hoa Nhĩ tiên sinh chẳng mấy chốc sẽ tới đây, hơn nữa, cùng đi còn có hội trưởng hiệp hội thư pháp thành phố Hắc Sơn cùng với đông đảo người yêu thích thư pháp...
- Tôi hiểu rồi, tiểu hòa thượng, có phải là cậu thấy sự tình biến lớn, sợ rồi phải không?
Đúng lúc này, Tỉnh Nghiên âm dương quái khí nói.
Phương Chính lắc đầu nói:
- A Di Đà Phật, người xuất gia không nói dối, bần tăng thật sự không biết có chuyện tranh tài này.
- Không biết? Không biết mà cậu để cho Ngô Trường Hỉ chụp hình, tuyên truyền khắp thế giới sao? Không biết mà cậu để cho Ngô Trường Hỉ chạy đến hiệp hội thư pháp thành phố Hắc Sơn làm ầm ĩ? Không biết mà cậu dám đáp ứng cược trăm vạn? Tiểu hòa thượng, dám làm dám chịu, như thế thì cậu còn xem như là nam nhân. Nếu không a, cậu vẫn là chớ xuất gia, đi tự cung thử xem, có lẽ nên làm thái giám đi.
Tỉnh Nghiên nói.
Trần Tĩnh đi cùng lập tức hùa theo nói:
- Thái giám cũng phải thành thật mới có thể xin được việc a?
Phương Chính nghe xong, trong lòng tức giận, nữ tử trước mắt này bộ dáng cũng xinh đẹp, sao lại nói năng xằng bậy như thế? Hắn tìm ai gây sự bao giờ? Sao người này cứ công kích hắn như vậy? Huống chi, hắn thật sự không biết gì a! Một bụng ủy khuất, Phương Chính cũng thật tức giận, trực tiếp tuyên một câu Phật hiệu, nói:
- A Di Đà Phật, các vị thí chủ, nếu muốn dâng hương cầu nguyện, mời vào bên trong. Nếu không có việc gì khác, bần tăng xin phép không phụng bồi.
Nói xong, Phương Chính xoay người rời đi! Mặc kệ các người là ai, bần tăng không phụng bồi!
- Dừng lại! Tiểu hòa thượng cậu, lời đã nói ra, chẳng lẽ xem như đánh rắm sao?
Tỉnh Nghiên nổi giận nói.
Phương Chính nhướn mày, phất phất tay nói:
- Bần tăng đã không nói, vì sao phải thừa nhận? Thí chủ, Phật môn là đất thanh tĩnh, chớ có lớn tiếng ồn ào. Mặt khác, trên núi có sói, cẩn thận một chút.
- Có sói? Ha ha... Tưởng tôi sợ a? Có động vật gì bổn cô nương chưa thấy qua? Tôi từng đi săn sư tử ở Châu Phi, từng đánh nhau với gấu ở Nga, một con sói tính là thứ gì? Ngược lại là cậu lục căn không tịnh, xuất gia còn muốn tranh danh tiếng, cho dù có sói, cũng là sắc lang nhà ngươi a?
Tỉnh Nghiên kêu lên.
Phương Chính nghe xong, được rồi, gặp phải loại phụ nữ chua ngoa, không nên trêu vào, tránh đi!
Phương Chính sải bước tiến vào hậu viện, sau đó đá cho Độc Lang đang nằm rạp trên mặt đất phơi nắng một cước, nói:
- Trụ trì chùa các ngươi bị khi dễ, tên Hộ Pháp Phật Môn nhà ngươi làm ăn kiểu gì thế hả? Tranh thủ thời gian làm việc đi! Nếu không đêm nay không có cơm ăn!
Độc Lang nghe được vế trước, vẫn lười biếng nằm sấp trên đất. Vừa nghe đến không có cơm ăn, đôi mắt lập tức đỏ lên! Trời đất bao la, một con sói như hắn xuất gia vì lý do gì? Thứ nhất là sợ bị đánh, thứ hai chính là vì một miếng cơm thơm ngon ngào ngạt kia a! Ai dám không cho hắn ăn cơm? Liều mạng!
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân bình bịch, đồng thời, thanh âm của Tỉnh Nghiên cũng truyền đến theo:
- Tiểu hòa thượng, sói mà cậu nói đâu? Sói đâu? Sao tôi không thấy đâu cả? Cậu để cho nó ra đây a! Hừ hừ... Miệng toàn nói láo, hồ ngôn loạn ngữ lừa đảo...