Chương 70: Họa Từ Miệng Mà Ra
- Trần Tĩnh, không bằng để tiểu La thử một chút?
Thái Phương tiến lên, hỏi lại.
Trần Tĩnh sờ sờ eo, nhìn lại đầu tường, lại suy nghĩ một chút tao ngộ vừa rồi, lần này không cậy mạnh nữa, gật đầu nói:
- Được, để tiểu La thử một chút đi.
Tiểu La nghe xong, tung người một cái, thuần thục leo lên đầu tường.
Đúng lúc này...
- Thầy Thái, các cô làm gì vậy? Mau xuống đây!
Sau lưng truyền đến một trận tiếng hô hoán, đám người Thái Phương quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Ngô Trường Hỉ đang sải bước chạy đến phía bên này, sau lưng còn có mấy người đi theo, không nhận ra là ai.
- Ngô Trường Hỉ, anh đã tới. Đây chính là đại sư anh nói sao? A phi! Người ta căn bản không thừa nhận có ước hẹn tranh tài thế này, ngược lại còn cho chúng tôi ăn canh sập cửa. Đây là chuyện gì a?
Trần Tĩnh phàn nàn nói.
Ngô Trường Hỉ nhìn cửa lớn đóng chặt, còn có tiểu La đang trèo tường, lập tức hiểu được đã xảy ra chuyện gì, cười khổ nói:
- Chuyện này... Chuyện này thật sự có chút khó khăn.
Thái Phương liếc mắt đã nhìn ra vấn đề, hỏi:
- Tiểu Ngô, đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Ngô Trường Hỉ cười khổ nói:
- Ảnh chụp lần trước là do tôi chụp lén, về phần sự tình tranh tài, tôi còn chưa kịp nói rõ với đại sư. Chủ yếu là tôi thật sự không biết nên nói như thế nào... Lúc đầu đã nói xong, chỉ cần chứng minh đại sư có thể viết ra văn tự như trong ảnh, chứng minh sự trong sạch của tôi là được. Kết quả lại thành tranh tài, tôi căn bản không biết đại sư có thể đáp ứng tranh tài hay không...
Lời này vừa nói ra, Thái Phương, Trần Tĩnh, Tỉnh Nghiên đồng thời nổi giận.
Tỉnh Nghiên cả giận nói:
- Ngô Trường Hỉ! Anh đã không biết, còn nói loạn gì hả? Bây giờ hay rồi, thật nhiều phóng viên tòa soạn đều sắp đến đây, còn có các bằng hữu từ hiệp hội thư pháp, đoán chừng là cũng sẽ có không ít người huyện Tùng Vũ các anh. Đến lúc đó, hòa thượng này căn bản không chịu thi đấu... Hừ hừ... Anh mất mặt còn chưa là gì, anh đây là kéo theo cả cánh truyền thông chúng tôi mất hết mặt mũi a! Ngô Trường Hỉ, nếu chuyện này không thành, anh phải chịu trách nhiệm hoàn toàn!
Trần Tĩnh cười lạnh nói:
- Chỉ sợ là anh không gánh nổi trách nhiệm này, bây giờ hay rồi, trước đó thì tiếng sấm rất lớn, lúc này đoán chừng là cả một hạt mưa cũng không có.
Nói xong, Trần Tĩnh liếc nhìn qua cửa sắt lớn, nhìn nhìn lại đầu tường, sờ sờ cái mông, hiện tại hắn bắt đầu hi vọng hòa thượng kia không ứng chiến, đến lúc đó, hắn sẽ vung đủ bút mực, bôi xấu chùa miếu này thật thỏa thích! Cho nó thối vạn năm! Còn có con sói này, hắn cũng quyết định, sau khi trở về sẽ lập tức lên báo, tranh thủ tìm một lý do, để người ta đến bắn giết nó, báo mối thù một trảo!
Thái Phương kiềm chế lửa giận, nói:
- Tiểu Ngô, tôi hi vọng anh có thể xử lý tốt chuyện này, nếu không, lửa giận của đám chuyên gia cũng không dễ giải quyết đâu.
Ngô Trường Hỉ liên tục gật đầu nói:
- Tôi biết, tôi đây lập tức nghĩ biện pháp.
- Nghĩ biện pháp gì? Cửa đã đóng, chẳng lẽ anh muốn leo tường vào trong?
Trần Tĩnh cười nhạo nói.
Hầu Tử không quen nhìn sắc mặt Trần Tĩnh, cười lạnh nói:
- Leo tường? Chúng ta muốn leo tường còn không phải chuyện dễ dàng sao? Cũng không giống vài tên phế vật, trèo tường cũng trèo không qua.
- Mày!
Trần Tĩnh lập tức nổi giận, kết quả, Bàn Tử xắn tay áo một cái, lộ ra bắp mỡ "cường tráng", trừng mắt nhìn một cái, trực tiếp dọa cho Trần Tĩnh nuốt ngược lời muốn nói. Nhưng mà Trần Tĩnh cũng không muốn ném hết mặt mũi trước mặt Tỉnh Nghiên, nghiến răng nghiến lợi, bày ra bộ dáng ta rất hung ác, nói:
- Chúng chờ đó cho tao!
Bàn Tử khinh thường nói:
- Chờ con mẹ mày, mày có tin không, hiện tại Bàn gia tao lập tức chỉnh xương cho mày?
- Mày dám?!
Trần Tĩnh kêu lên.
Ba!
Một bàn tay to quất vào trên mặt Trần Tĩnh, Trần Tĩnh quay một vòng tại chỗ, lập tức mộng bức! Tên này vậy mà thật sự dám động thủ!
- Mày... Mày dám đánh tao? Tao muốn kiện mày, kiện cho mày nhà tan cửa nát!
Trần Tĩnh bị mất hết mặt mũi ngay trước mặt nữ thần trong lòng, ngao ngao kêu lên.
Ba!
Bàn Tử trở tay lại đánh ra một tát, Trần Tĩnh hết sức phối hợp tiếp tục xoay ngược một vòng, hai tay che mặt, như là tiểu góa phụ bị ức hiếp, nhìn Bàn Tử kêu lên:
- Anh... Có bản lĩnh, quân tử động khẩu không động thủ!
A phi!
Bàn Tử phun một ngụm nước bọt thẳng lên mặt Trần Tĩnh, Trần Tĩnh lập tức một trận buồn nôn, chạy qua một bên lấy khăn tay ra lau.
- Bàn Tử, cậu làm gì vậy?
Ngô Trường Hỉ thấy vậy, tranh thủ thời gian kêu lên.
Đám người Thái Phương vừa mới hồi phục tinh thần, chẳng ai ngờ rằng, Bàn Tử này nói động thủ là lập tức động thủ, tới quá nhanh, tất cả đều không kịp phản ứng. Lúc này, mới chạy tới can ngăn...
Trần Tĩnh nhìn thấy Hầu Tử và Ngô Trường Hỉ lôi kéo Bàn Tử, không cho hắn xông tới nữa, bản thân cũng bị thợ quay phim nhà mình giữ chặt, lập tức trở nên hung hăng, ngao ngao kêu lên:
- Thả tôi ra! Sĩ khả sát bất khả nhục, hôm nay tao liều mạng với mày!
Bàn Tử nghe xong, lập tức nổi giận, từ nhỏ đã đánh nhau, hắn làm sao không rõ loại người miệng cọp gan thỏ như Trần Tĩnh? Lập tức giãy mạnh muốn xông lên đánh tiếp.
Nhưng mà Hầu Tử và Ngô Trường Hỉ vẫn giữ chặt hắn, không hề tránh ra.
Trần Tĩnh thấy vậy, càng ngưu bức, kêu gào như điên:
- Thả tôi ra, Bàn Tử chết bầm, dám đánh tao? Tao muốn dạy cho mày biết, thế nào mới là đàn ông!
Kêu một tiếng này, Trần Tĩnh dùng sức cực lớn, tiểu La và lão Miêu sơ suất không giữ chặt, lại để hắn xông ra ngoài, kết quả, trong nháy mắt hắn lao ra, quần áo hai người khẽ trầm xuống, Trần Tĩnh lại dừng lại. Hai người cúi đầu kiểm tra, khá lắm, Trần Tĩnh lại tự giữ chặt quần áo của hai người bọn hắn không chịu buông tay...
Hai người một mặt im lặng, con hàng này cũng quá không biết xấu hổ!
Nhưng mà hai người vẫn là phối hợp, giả bộ ngớ ngẩn, đuổi theo tóm chặt lấy Trần Tĩnh, không cho Trần Tĩnh lao lên.
Trần Tĩnh thấy hai người phối hợp như vậy, tự nhiên càng kêu loạn hơn.
Mà Tỉnh Nghiên ở một bên chỉ khẽ lắc đầu, nhìn Trần Tĩnh phảng phất như đang nhìn một tên ngu xuẩn. Nhưng mà Tỉnh Nghiên cũng biết, loại người này cũng hữu dụng, chí ít là có thể chọc tức Ngô Trường Hỉ. Bị người khác lừa gạt như thế, nếu không trả thù một chút, cô cũng không phải là Tỉnh Nghiên.
- Tên Bàn Tử chết bầm mày, được mẹ sinh không được mẹ nuôi lớn, dám đánh tao? Hôm nay tao liều mạng với mày!
Trần Tĩnh kêu nửa ngày, chưa hết giận, trực tiếp mắng lên.
Nhưng mà...
Một câu nói kia vừa ra, đôi mắt Bàn Tử lập tức đỏ lên, đang muốn hất người bên cạnh ra, kết quả, Hầu Tử và Ngô Trường Hỉ thuận thế nới lỏng tay!
Trong lòng Bàn Tử thầm nói một câu:
- Huynh đệ tốt!
Sau đó sải bước vọt tới trước mặt Trần Tĩnh, Trần Tĩnh thấy vậy, lập tức trợn tròn mắt, quay người đang muốn chạy, thầm nghĩ:
- Bàn Tử này một thân thịt mỡ, khẳng định là chạy không nhanh, tôi chạy xa một chút, hắn có thể làm gì được tôi?
Nhưng tiểu La và lão Miêu vẫn chưa phản ứng kịp, vẫn đang giữ chặt hắn a! Sau đó, Trần Tĩnh gặp bi kịch, một bước dài nhưng không thể chạy ra ngoài, sau đó cổ áo bị xiết chặt, phía sau truyền đến một cỗ khí tức hung thần ác sát, lông tơ toàn thân đều dựng đứng lên.
Bàn Tử đưa tay lập tức đấm thẳng lên.
Bành!
Một quyền, Trần Tĩnh vểnh mũi lên trời, máu tươi phun trào!
Bàn Tử cả giận nói:
- Mày mắng Bàn gia, Bàn gia nhịn, xem như trả lại hai lần đánh mày. Nhưng mà mắng mẹ tao? Con mẹ mày, hôm nay tao quyết định phải đánh gãy chân mày!
Nói xong, Bàn Tử liên tục vỗ ra mấy cái tát tuần tự trái phải, nhấc chân đá ra một cước, đá vào trên bụng Trần Tĩnh.
Bàn Tử mặc dù béo, đánh nhau lại không phải tệ, động tác rất nhanh, như là trâu điên.
Lão Miêu cùng tiểu La đều cản không nổi.
Thái Phương thấy vậy, gấp gáp, hắn tuổi tác đã cao, càng cản không nổi, tranh thủ thời gian chạy tới, để Ngô Trường Hỉ và Hầu Tử hỗ trợ can ngăn.