Chương 73: Quần! Quần! Quần!
- Xem như cậu cũng tự hiểu được.
Tỉnh Nghiên cười lạnh một tiếng.
Phương Chính nhướn mày, thầm nghĩ:
- Có phải nữ nhân này bị bệnh hay không? Hắn cũng không nhận ra nữ nhân này, tại sao mở miệng ngậm miệng đều là châm chọc khiêu khích? Không mặc quần là rất bá đạo a?
Đúng lúc này, Tỉnh Nghiên muốn vào trong chùa miếu, Phương Chính linh cơ khẽ động nói:
- Thí chủ, xin dừng bước.
- Tiểu hòa thượng, làm gì?
Tỉnh Nghiên nhướn mày, khó chịu nhìn Phương Chính. Vừa rồi đã ăn canh sập cửa, tiến vào lại bị sói đuổi ra, lần này không có chuyện gì, còn không thể tiến vào sao?
Phương Chính mỉm cười nói:
- Thí chủ, chùa miếu là đất thanh tĩnh của Phật môn, xin thí chủ hãy mặc quần đàng hoàng rồi mới tiến vào.
Tỉnh Nghiên nghe xong, lập tức nổi giận! Hòa thượng chết tiệt này hết chuyện để nói a! Giống như mèo bị dẫm phải đuôi, Tỉnh Nghiên cả giận nói:
- Tiểu hòa thượng, cậu có phải thành tâm kiếm chuyện hay không? Váy của tôi bị sói xé rách, cậu không thấy sao hả?
- A Di Đà Phật, nếu thí chủ muốn chiếc váy kia, bần tăng lấy ra cho thí chủ là được. Nhưng mà chùa chiền là chỗ Pháp Tướng trang nghiêm, nữ thí chủ tiến vào, không nên hở hang quá mức.
Phương Chính nói.
Tỉnh Nghiên nổi trận lôi đình, lôi kéo quần tất bảo hộ của bản thân, kêu lên:
- Cậu nhìn kỹ cho tôi! Đây là quần! Quần! Quần! Thấy được chứ? Đây là quần, không phải không mặc!
Rẹt rẹt!
Tiếng nói vừa dứt, một tiếng giòn tan vang lên, Tỉnh Nghiên chỉ cảm thấy mông mát lạnh sưu sưu...
Cũng may là có áo khoác che chắn, không bị lộ ra ngoài, nhưng mà những ánh mắt của đám nam nhân xung quanh kia rõ ràng là đang tỏa sáng, hiển nhiên là tất cả mọi người đều hiểu một tiếng này có nghĩa là gì! Chỉ có điều không ai nói ra mà thôi.
Lúc này Trần Tĩnh mới hối hận, tại sao hắn phải quân tử như vậy a? Không cho Tỉnh Nghiên mượn áo khoác... Ngẫm lại nhiệt huyết dâng trào a!
Phương Chính chắp tay trước ngực, cười tủm tỉm nhìn Tỉnh Nghiên, nói:
- A Di Đà Phật!
Lời gì cũng không cần nói, ý tứ quá rõ ràng.
Gương mặt xinh đẹp của Tỉnh Nghiên vô cùng đỏ bừng, trừng mắt, nhìn chằm chằm Phương Chính. Phương Chính cười tủm tỉm, một mặt ấm áp nhìn Tỉnh Nghiên.
Cuối cùng Tỉnh Nghiên chỉ đành giậm chân một cái, quay đầu về phía thợ quay phim kêu lên:
- Ngây ngốc gì hả? Còn không mau xuống núi, mang quần dài trong xe lên đây cho tôi?
Lúc này thợ quay phim mới hồi phục lại tinh thần, tranh thủ thời gian buông camera xuống, chạy xuống dưới núi. Tỉnh Nghiên là người hắn không thể trêu vào, cơ hội lấy lòng tốt như vậy, không làm là ngu a.
Tỉnh Nghiên cắn răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Phương Chính, nhưng làm thế nào cũng không thể nói nên lời yêu cầu tiến vào chùa miếu, tức giận đi ra một bên tìm một cục đá mà ngồi xuống.
Phương Chính thấy vậy, hài lòng cười cười.
- Tiểu hòa thượng, chúng tôi có thể đi vào chùa miếu tham quan a? Thuận tiện thắp một nén nhang.
Lúc này Thái Phương hỏi.
Phương Chính nghi hoặc nhìn thoáng qua Thái Phương đã hơn năm mươi tuổi, nhưng mà vẫn là nghiêng người, nói:
- Mời thí chủ...
Thái Phương dẫn theo tiểu La tiến vào chùa miếu, Ngô Trường Hỉ cũng vội vàng đứng lên, a a cười khúc khích tiến vào, Phương Chính chịu tranh tài, trong lòng hắn đã nắm chắc thắng thua. Với chữ viết của Phương Chính, hắn có lòng tin tuyệt đối, tất thắng!
Trần Tĩnh nhìn Thái Phương tiến vào trong viện tự, nhìn lại Tỉnh Nghiên cô đơn chiếc bóng, quả quyết tiến tới bên cạnh Tỉnh Nghiên hỏi han ân cần.
Mặc dù Tỉnh Nghiên không thích Trần Tĩnh, nhưng mà nơi hoang sơn dã lĩnh, bên cạnh có người, luôn luôn tốt hơn, nên cũng câu được câu không nói chuyện. Lão Miêu thì đứng ở đằng xa, miễn cho bị chửi là bóng đèn...
Đúng lúc này...
- Tiểu hòa thượng, đây là cây Bồ Đề a?
Thái Phương đột nhiên kinh hô một tiếng, hấp dẫn lực chú ý của mọi người.
Phương Chính chắp tay trước ngực nói:
- A Di Đà Phật, thí chủ có ánh mắt, chính là cây Bồ Đề.
- Không thể nào, cây Bồ Đề là cây phương Nam, làm sao lại chạy đến phương Bắc? Hơn nữa, cây này vậy mà không bị chết rét, giữa mùa đông còn mọc ra từng mảng lá cây? Đây là thành tinh, hay là tạp giao chứ?
Trần Tĩnh đưa đầu vào nhìn, thầm nói.
Tỉnh Nghiên cũng là một mặt ngạc nhiên, ngó qua cửa, nhưng không dám đi vào, miễn cho lại bị hòa thượng chết tiệt kia nói, kêu lên:
- Thật là cây Bồ Đề! Cây này... Chuyện này cũng quá quỷ dị a?
Nói xong, Tỉnh Nghiên nhìn về phía Phương Chính.
Trên trán Phương Chính đều là hắc tuyến, cô nha, nói cây quỷ dị, cô nhìn tôi làm gì? Tôi rất đàng hoàng nha!
Thái Phương đi vài vòng quanh cây Bồ Đề, để tiểu La chụp thật nhiều hình ảnh đặc tả của cây Bồ Đề, đây tuyệt đối là tin tức, về chuyện tin tức lớn bao nhiêu, phải đến khi trở về mới biết được. Nhưng mà tối thiểu nhất cũng có thể lăn lộn ra một trang bìa không tệ, có cây Bồ Đề này, lần này xem như không uổng công!
Tỉnh Nghiên thì lộc cộc chạy tới, nâng camera lên, không thể đi vào? Tôi đứng ngoài cửa ra vào chụp tổng thể có vấn đề gì không?
Trần Tĩnh và lão Miêu đuổi theo...
Mà Ngô Trường Hỉ lại sắp khóc, hắn tới sớm nhất, lần trước vào xem chữ của Phương Chính, lại lơ đãng bỏ qua tin tức này! Tin tức độc nhất vô nhị a, cứ tặng cho người khác như vậy, trong lòng khó chịu khỏi phải nói. Nhưng mà Ngô Trường Hỉ cũng là thông minh, lập tức lấy điện thoại ra chụp, tự chụp đủ kiểu, sau đó chia sẻ lên Blog cá nhân, gửi cho đám bằng hữu! Tôi không thể lấy được đầu đề, các cậu cũng đừng hòng.
Tập thể Tỉnh Nghiên, Thái Phương, Trần Tĩnh quăng tới ánh mắt giết người, Ngô Trường Hỉ chỉ coi như không thấy được.
- Được rồi, đi thôi, đi bái Phật, thắp nén hương.
Thái Phương nói xong, dẫn theo tiểu La tiến vào đại điện, ngẩng đầu một cái, Thái Phương trợn tròn mắt! Tống Tử Quan Âm!
Rốt cục Thái Phương cũng hiểu được vì sao lúc hắn nói muốn thắp hương, Phương Chính lại dùng ánh mắt ấy nhìn hắn, hơn năm mươi tuổi còn đi cầu con cái? Thật đúng là ngượng ngùng a!
Nhưng mà Thái Phương linh cơ khẽ động, nói:
- Tiểu La, đây là Tống Tử Quan Âm, cậu có thể cầu một chút.
Tiểu La không biết vị thần Phật phía trên là Tống Tử Quan Âm, kém chút đã quỳ xuống, vừa nghe là Tống Tử Quan Âm, cười khổ nói:
- Thầy Thái, tôi còn chưa có bạn gái a, cầu con cái làm gì? Mình tôi cũng không sinh được a?
Hai người không biết làm sao, chỉ có thể lui ra.
Phương Chính đứng ở cửa ra vào, trong lòng ai thán không thôi:
“Hệ thống a, lúc nào mới cho ta một tôn Phật khác a, Bồ Tát khác a? Chỉ có một Tống Tử Quan Âm, lãng phí biết bao nhiêu hương hỏa a?”
“Đinh! Thí chủ cố gắng kiếm tiền, cố gắng làm nhiệm vụ, đều có cơ hội thu hoạch được. Cố lên nha.”
“Cố lên cha ông ngươi…”
Phương Chính thầm nhủ trong lòng, nếu kiếm tiền dễ dàng như vậy cũng tốt. Còn nhiệm vụ? Nhiệm vụ một trăm nén hương, hắn hoàn toàn không nhìn thấy hi vọng, nếu không cũng sẽ không tham gia cái gọi là tranh tài này. Hắn làm vì gì chứ, còn không phải là vì kiếm chút danh tiếng, kiếm chút hương hỏa sao?
Cùng lúc đó, dưới núi, từng đoàn xe tiến vào thôn Nhất Chỉ, hấp dẫn rất nhiều thôn dân nhìn ngó, mà trên đường phố, một nam tử đang vung chổi lớn, nửa trên ở trần, quét tuyết lả tả, làm đến khí thế ngất trời. Nghe được tiếng xe, lúc này mới ngẩng đầu nhìn. Người này không phải ai khác, chính là Tống Nhị Cẩu lầm tưởng là bản thân đã giết người trước đó.
Chỉ có điều, giờ khắc này, tinh khí thần của Tống Nhị Cẩu đã hoàn toàn khác biệt, ngày xưa là cà lơ phất phơ, hiện tại là mười phần tinh thần, phảng phất như có khí lực dùng không hết.
- Huynh đệ, lên Nhất Chỉ miếu phải đi thế nào a?
Cửa sổ xe hạ xuống, Âu Dương Hoa Nhĩ hỏi.
- Các anh cũng đi Nhất Chỉ miếu a? Từ con đường này đi thẳng là được rồi, các anh nhiều xe lắm, đi vào không có chỗ đổ xe. Vẫn nên ngừng ở trong thôn, đi đường bộ mà lên.
Tống Nhị Cẩu nói.
- Đi đường bộ lên? Vậy bao xa a?
Trong cửa sổ xe ló ra một khuôn mặt xinh đẹp, chính là con gái Âu Dương Phong Hoa của Âu Dương Hoa Nhĩ.