Chương 76: Không Mắng Chửi Người
Mọi người liều mạng ngăn cửa, Phương Chính đẩy mấy lần cũng không thể đẩy ra, rơi vào đường cùng, vận phát chưởng lực, vỗ!
Bành!
Cửa sắt lớn theo tiếng mở ra, mười mấy người ngã nhào một cái, lăn lộn đầy đất, cũng không dám quay đầu lại, dốc sức bò ra ngoài, vừa bò vừa oa oa khóc lóc kêu gào:
- Cứu mạng a, sói ra, chạy a...
- Chạy cái rắm a, là đại sư, không phải sói.
Bàn Tử và Hầu Tử từ đầu tới đuôi đều không có lên tiếng, chỉ bình tĩnh đứng bên cạnh xem náo nhiệt, lúc này mới mở miệng.
Mấy người quay đầu nhìn lại, quả nhiên, đứng ở cửa lớn là một hòa thượng đầu trọc, mà con sói kia, căn bản không thấy bóng dáng.
- Hòa thượng chết tiệt, cậu đóng cửa thả sói, ý đồ giết người cướp của!
Mặt bánh nướng chỉ vào Phương Chính kêu lên.
Phương Chính chắp tay trước ngực nói:
- A Di Đà Phật, thí chủ chỉ giáo cho?
- Sói xuất hiện trong chùa miếu của cậu, cậu còn không thừa nhận? Cậu đóng cửa lại, thả sói đuổi chúng tôi ra, mọi người đều thấy được. Chẳng lẽ cậu không biết đó là sói a? Súc sinh nghe không hiểu tiếng người, dã tính khó sửa, rất có thể sẽ cắn chết người, cậu không biết sao?
Mặt bánh nướng kêu lên.
Phương Chính lắc đầu nói:
- Thí chủ, lời này của anh, bần tăng không dám gật bừa, anh nói súc sinh nghe không hiểu tiếng người? Nếu như súc sinh nghe hiểu, sẽ thế nào đây?
- Thôi đi, nếu sói có thể nghe hiểu tiếng người, chúng tôi sẽ không truy cứu chuyện trước đó nữa.
Những người khác kêu lên, mọi người nhao nhao hưởng ứng.
Cả đám đều dùng ánh mắt nhìn người ngu xuẩn mà nhìn Phương Chính, sói cũng không phải là chó, chó còn phải cần người chuyên nghiệp huấn luyện nhiều năm mới có thể nghe hiểu một vài câu tiếng người. Bọn hắn không tin tiểu hòa thượng trước mắt này có thể huấn luyện cho một con sói trở nên khôn khéo như vậy, huống chi, cho dù con sói này thật sự được huấn luyện nghe hiểu một vài lời, vậy cũng vô dụng. Bọn hắn cũng không chỉ khảo nghiệm bấy nhiêu đó.
Phương Chính khẽ gật đầu, quay đầu lại nói:
- Thí chủ, chùa chiền là đất thanh tĩnh, anh lại gầm loạn kêu bậy ở trong viện tự, thật sự là không hiểu quy củ, cha mẹ anh không dạy dỗ anh, đó là cha mẹ anh sai, lão sư anh không dạy dỗ anh, đó là lão sư anh sai, đã trưởng thành như vậy, đã quanh quẩn trên núi nhiều năm như vậy, anh còn không hiểu, đây chính là anh sai. Thôi, nể tình anh là súc sinh, trẻ người non dạ, bần tăng cũng không làm khó anh, mau chóng ra ngoài đi.
Mặt bánh nướng chỉ cảm thấy mấy lời nói vừa rồi thật khó nghe! Sao lại cảm thấy không giống như đang nói chuyện với sói, ngược lại giống như là đang mắng bọn hắn a?
Nhất là một câu súc sinh cuối cùng, khiến cho hắn xúc động muốn đánh người.
Kết quả, Phương Chính trực tiếp quay lưng lại, một đầu Đại Lang vậy mà thật sự đi ra rồi!
Phương Chính nói:
- Các vị thí chủ, các anh xem, súc sinh này mặc dù dã tính khó sửa, nhưng cũng rất biết đạo lý. Biết chùa miếu không thể ồn ào, bảo nó đi ra là ra ngay.
Lời này vừa nói ra, đám người mặt bánh nướng trực tiếp đỏ bừng mặt mo... Trước đó Phương Chính bảo bọn hắn tuân thủ quy củ, ra, kết quả cả đám đều ngoảnh mặt làm ngơ, không thèm để ý. Như vậy, so sánh ra, chẳng phải là nói bọn hắn còn không bằng súc sinh?
Mặt bánh nướng thẹn quá thành giận nói:
- Con lừa trọc chết tiệt, mày muốn chỉ cây dâu mắng cây hòe!
- Mày nói ai là con lừa trọc?
Bàn Tử và Hầu Tử nghe xong, lập tức nhảy dựng lên, Trần Tĩnh theo bản năng lui về phía sau, sau đó mới phát hiện, lần này không phải là tìm hắn gây sự, lúc này mới an tâm hơn.
Mặt bánh nướng bị hai tên hung thần ác sát này trừng một cái, lập tức sợ hãi, chỉ vào Phương Chính nói:
- Tiểu hòa thượng, cậu là người xuất gia, lại còn mắng chửi người, cậu... Cậu không tuân thủ giới luật, sao xứng là người xuất gia?
Phương Chính tuyên một câu Phật hiệu, nói:
- A Di Đà Phật, mong thí chủ chỉ giáo cho? Chẳng lẽ bần tăng dạy dỗ súc sinh không nghe lời không hiểu quy củ, anh cũng muốn quản a? Huống chi, bần tăng đang dạy dỗ sói, cũng không nói gì động chạm đến anh a? Đương nhiên, nếu như thí chủ nhất định muốn tự nhận vào mình, cho rằng bần tăng đang mắng các anh, vậy thì bần tăng cũng không biết nói gì hơn.
Phương Chính một mặt khó hiểu, một bộ dáng các anh nói gì tôi không hiểu.
Mặt bánh nướng lập tức bị chọc cho tức chết đi được, chỉ vào Phương Chính nói:
- Đừng xem chúng tôi là kẻ ngu, chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, cậu cho là chúng tôi không biết sao?
Phương Chính nói:
- A Di Đà Phật, thí chủ muốn nghĩ như thế nào, cứ nghĩ như thế đấy đi, những thứ này là của các vị thí chủ a? Mọi người tới xem một chút, đồ vật của ai, hãy nhận về đi.
Phương Chính vừa nói, một tay xách lên túi rác lớn ở bên cạnh, bịch một tiếng ném ra trước mặt, lực lượng cường đại, chấn cho mặt đất cũng chấn động theo!
Mặt bánh nướng nhìn thấy Phương Chính lực lớn như thế, sắc mặt biến hóa, thật không dám cương ngạnh với Phương Chính. Lại nhìn đồ vật bên trong túi rác lớn, sắc mặt càng khó coi hơn, bởi vì hắn thấy được hai ống quần của hắn...
Sắc mặt của những người khác cũng không tốt hơn gì, đủ mảnh quần áo rách của bọn hắn đều ở trong đấy a, mất mặt a...
Mà đám người Tỉnh Nghiên quan sát từ đầu tới cuối cũng đã thấy rõ, con sói này căn bản là Phương Chính nuôi! Chuyện thả sói đuổi các cô trước đó, hơn phân nửa cũng là chuyện tốt do tên hòa thượng chết tiệt này làm! Hơn nữa, suy nghĩ kỹ một chút về vấn đề này, con sói này mặc dù hung ác, nhưng không hề tổn thương bất kỳ ai, đủ loại dấu hiệu cho thấy, chuyện này căn bản là do hòa thượng này đang làm trò quỷ!
Thế là trong lòng Tỉnh Nghiên càng bất mãn với Phương Chính:
- Tên lừa đảo đáng chết này, quả nhiên là vô liêm sỉ!
Thái Phương thì khẽ lắc đầu, mặc dù cách làm của Phương Chính có chút không thỏa đáng, nhưng mà người ta cũng không hề đả thương ai khác, huống chi là do bọn hắn quá đáng trước đây, cũng không có gì đáng trách.
Bàn Tử, Hầu Tử, Ngô Trường Hỉ đều đứng về phía Phương Chính, tự nhiên là lời gì cũng không nói.
Phương Chính thấy tất cả mọi người đều không lên tiếng, trực tiếp đóng lại cửa lớn, trở vào trong chùa viện.
Vào cửa, Phương Chính nhẹ nhàng thở ra, cuối cùng cũng an tĩnh lại... Muỗi nhặng quá nhiều thật là phiền a.
Phương Chính dễ chịu, có người lại nổi giận.
- Kít!
Xe ô tô thắng gấp, dừng lại bên cạnh Tống Nhị Cẩu.
- Đồ xấu xa, sao anh lại nói núi Nhất Chỉ ở phía tây hả? Rõ ràng là ở phía đông, tại sao lại gạt chúng tôi?
Cửa sổ xe hạ xuống, khuôn mặt nhỏ của Âu Dương Phong Hoa nhíu lại, cả giận nói.
Tống Nhị Cẩu vẫn đang quét đường quay ra nhìn lại, lập tức vui vẻ, hắn vốn là một tên du thủ du thực trong thôn, mặc dù chưa từng đi học, nhưng bàn về công phu chơi xấu, hắn nhận thứ hai, ai dám nhận thứ nhất? Thế là Tống Nhị Cẩu ôm tay, cười hắc hắc nói:
- Tiểu nha đầu cô đây, chưa từng đi học a?
- Anh mới chưa bao giờ đi học! Cha tôi thế nhưng là chuyên gia thư pháp, mẹ tôi là lão sư, sách tôi đọc qua, còn nhiều hơn số đường phố anh từng quét dọn!
Âu Dương Phong Hoa kêu lên.
Tống Nhị Cẩu gật đầu nói:
- Chuyện này tôi tin, tôi cũng chỉ mới quét dọn một đoạn đường phố này, cô cũng chỉ đọc qua hai quyển sách a?
Âu Dương Phong Hoa lập tức giận đến mức muốn lệch cả mũi nhỏ.
Âu Dương Hoa Nhĩ biết tiểu nha đầu nhà mình không nói lại người thôn dân này, lúc này mới lạnh lùng nói:
- Chúng tôi và anh không cừu không oán, tại sao lại chỉ đường sai cho chúng tôi? Anh làm như vậy cũng quá là không tử tế.
Tống Nhị Cẩu ngáp một cái nói:
- Anh nghe cho rõ đây, gì mà chuyên gia thư pháp, cũng chỉ là mù chữ. Lão sư của các anh không dạy các anh biết trái đất hình tròn sao? Anh chạy theo hướng tây, sớm muộn gì cũng sẽ trở về a. Phía đông kẹt xe, tôi tốt bụng chỉ cho các anh một con đường thoáng đãng, các anh còn nói như thế, ai... Thật đúng là không cách nào giao lưu với những tên mù chữ như các anh. Đi nhanh lên, tôi còn phải quét đường phố đây, thật là vô văn hóa, còn không có mắt nhìn...
Âu Dương Hoa Nhĩ, Âu Dương Phong Hoa nghe xong, tức đến thiếu chút nữa lao ra khỏi xe đuổi đánh người!
Cũng may Âu Dương Phong Hoa nhịn được cơn giận, một chân giậm chân ga, đi, tốt nhất là mắt không thấy tâm không phiền.