Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 77: Cái Gì Cũng Không Có

Chương 77: Cái Gì Cũng Không Có


         Tống Nhị Cẩu thấy vậy, trong mắt lóe lên một tia quỷ dị, cười hắc hắc nói:
- Chốc lát nữa sẽ đãi các anh một bữa tiệc lớn! Dám tìm Phương Chính gây phiền phức? Hừ hừ...
Một giờ trôi qua, rốt cục người một nhà Âu Dương Hoa Nhĩ và đám người Giang Tùng Vân từ hiệp hội thư pháp thành phố Hắc Sơn cũng bò lên trên núi Nhất Chỉ, mặc dù mấy ngày trước có tuyết rơi, nhưng mà trước đó đã có người đi mở đường, nên đã dễ đi hơn không ít.
Cho dù như vậy, đối với những người ăn sung mặc sướng này, cũng là quá sức mệt mỏi, lúc đi đến trước chùa miếu, càng là thở hồng hộc.
Giang Tùng Vân cười khổ nói:
- Cuối cùng cũng nhìn thấy chùa miếu, mau đi vào trong nghỉ một chút, mệt chết.
Kết quả, vừa ngẩng đầu một cái, trước cửa có một đám người đang ngồi, còn có người đốt lên đống lửa, ngồi đó sưởi ấm.
- Lão ba, sao lại nhiều người ăn xin như vậy a? Mấy người ăn xin này, sao không ở dưới núi tìm chỗ sưởi ấm, canh giữ trước cửa chùa miếu làm gì a?
Thanh âm của Âu Dương Phong Hoa không lớn, nhưng cũng không nhỏ, đám người mặt bánh nướng đều nghe được, cả đám lập tức đỏ bừng mặt mo, xấu hổ không biết nói thế nào.
Mà Bàn Tử thì cười ha ha nói:
- Tiểu nha đầu, đây cũng không phải là đám ăn mày, đây đều là chuyên gia thư pháp huyện Tùng Vũ! Lúc lên núi bộc phát linh cảm, cởi quần viết chữ, đây gọi là sướng cùng thiên nhiên.
Âu Dương Phong Hoa nghi hoặc nhìn những người này, nhìn nhìn lại Âu Dương Hoa Nhĩ áo mũ chỉnh tề, khí vũ hiên ngang, lắc đầu nói:
- Thế này cũng chênh lệch quá xa a?
Nhưng cô lại không biết, lúc những người này vừa mới tới, có tên nào không phải áo mũ chỉnh tề? Trong đó còn có mấy người, bàn về khí độ cũng chưa chắc đã kém hơn Âu Dương Hoa Nhĩ, dù sao cũng là người luyện thư pháp, dưới bút mực giấy nghiên hun đúc, cũng sẽ tự thành khí chất. Chỉ có điều, đổi thành bất cứ ai, trong tình huống bị sói truy đuổi, chật vật không chịu nổi, khí chất gì cũng sẽ bay mất.
Người dựa trang phục ngựa nhờ giá yên, quần áo không chỉnh tề, lộn xộn, tinh khí thần lại còn sa sút, luôn tự ti mặc cảm, cũng chính là bộ dáng tên ăn mày.
Nhưng cũng có người không bị Độc Lang chăm sóc, ví dụ như lão gia tử Tôn Quán Anh, hắn vẫn luôn tuân thủ quy củ của chùa miếu, Phương Chính để mọi người im lặng, hắn lập tức nhắc nhở mấy người đồ đệ không được nói chuyện lớn tiếng, thậm chí sau khi Phương Chính rời đi, sớm đã dẫn theo đệ tử ra khỏi chùa, tránh được một phen bị sói đuổi.
Âu Dương Phong Hoa liếc mắt một cái đã nhận ra Tôn Quán Anh, tiến lên phía trước nói:
- Tôn lão, chuyện này... Rốt cục là xảy ra chuyện gì a? Nhìn thế nào lại giống như vừa đánh nhau một trận a?
- Ai, nói rất dài dòng.
Tôn Quán Anh cười khổ một tiếng, chuyện này hắn thật đúng là không biết nên nói thế nào, mất mặt a!
Mặt bánh nướng cũng nói tránh đi:
- Âu Dương huynh, anh đã tới. Tranh thủ thời gian giáo huấn tiểu hòa thượng kia một chút đi, hòa thượng này, đơn giản... Đơn giản là quá không nên người! Chúng tôi tiến vào chùa miếu tham quan, hắn còn thả chó cắn người. Chuyện này thì cũng thôi đi, đã nói là tỷ thí, hắn vậy mà không chịu để chúng tôi vào trong chùa miếu so tài, muốn so tài ở bên ngoài chùa miếu! Anh nói có đáng giận hay không?
- Nhậm Kiều An, anh nói là sự thật? Hòa thượng này bất lễ với các anh, lại còn thả chó cắn người? Tôn lão, chuyện này là thật?
Âu Dương Hoa Nhĩ liên tục đặt câu hỏi, trong mắt nổi lên cơn giận dữ! Lúc hắn ở dưới núi, bị thôn dân lừa gạt, những bằng hữu này lên núi, kết quả lại bị hòa thượng làm khó dễ! Chỉ cảm thấy một bụng tức giận, nổi trận lôi đình!
Âu Dương Phong Hoa nghe vậy, tay che miệng nhỏ, một mặt chấn kinh, sau đó lại có chút buồn cười. Mặc dù cô không cho rằng tiểu hòa thượng kia có thể thắng phụ thân cô, nhưng mà cô bắt đầu có chút tò mò đối với tên hòa thượng kỳ lạ này.
Thôi Cẩm cũng buồn bực, hòa thượng này cũng thật là quá xấu tính!
- Thật cái gì mà thật! Chuyện xấu bản thân làm lại không nói sao? Chạy vào trong chùa miếu của người ta làm ồn ào, ngâm nga một đống thơ ca cả cứt chó cũng không bằng, người ta thả chó vẫn là nương tay. Nếu là tôi, trực tiếp vả cho mỗi người các anh một bàn tay mới là thật!
Bàn Tử kêu lên.
Âu Dương Hoa Nhĩ quay người nhìn lại, vừa vặn thấy được Ngô Trường Hỉ đang ngồi bên cạnh Bàn Tử.
Âu Dương Hoa Nhĩ cũng không để ý tới Bàn Tử, người này một bộ dáng lưu manh, hắn không muốn động chạm gì, miễn rước lấy phiền phức. Âu Dương Hoa Nhĩ nói:
- Ngô Trường Hỉ, tranh tài là cậu đề ra, thế nào? Đây là sợ thua, không dám so tài sao? Làm ra nhiều chuyện khó dễ như vậy, là muốn cho tôi biết khó mà lui a?
Ngô Trường Hỉ sớm đã nghe được chuyện Âu Dương Hoa Nhĩ bị lừa, nhún vai buông tay nói:
- Âu Dương Hoa Nhĩ, anh cũng đừng ngậm máu phun người. Tranh tài là do tôi sắp xếp, đại sư cũng không biết, người ta không cự tuyệt là tốt lắm rồi. Còn những chuyện các anh gặp phải a, chỉ có thể nói là nhân phẩm quyết định vận mệnh.
- Tôi không tranh cãi với cậu những chuyện vô dụng này, rốt cục là có so tài hay không?
Âu Dương Hoa Nhĩ thực sự không muốn tiếp tục tranh cãi với Ngô Trường Hỉ, trên núi gió sương lạnh lẽo, không ít thành viên hiệp hội thư pháp, quần áo đều bị rách nát, nếu không được sưởi ấm, đã sớm bị đông lạnh. Từng người trong gió lạnh, dáng vẻ run rẩy kia, đúng thật là rất giống một đám ăn mày, mất mặt a.
Ngô Trường Hỉ nói:
- Đại sư đã đồng ý so tài, nhưng mà không thể làm trong viện tự. Tôi lập tức đi tìm đại sư mượn ra hai cái bàn, muốn so tài thì so ở bên ngoài.
- Chuyện này sao có thể được? Thời tiết lạnh lẽo như thế, tay chân đều muốn đông cứng, cầm bút cũng tốn sức, làm thế nào viết chữ?
Âu Dương Phong Hoa kêu lên.
Ngô Trường Hỉ nói:
- Vậy sưởi ấm trước đi.
Nói xong, Ngô Trường Hỉ đẩy ra cửa lớn chùa miếu, đi tìm Phương Chính.
- Cái ghế? Cái bàn?
Phương Chính ngạc nhiên nhìn Ngô Trường Hỉ.
Ngô Trường Hỉ nói:
- Đúng a, tranh tài thư pháp, nhất định phải có những thứ này a.
- Không có…
Phương Chính lắc đầu giống như trống bỏi, đùa sao, chính hắn còn thường xuyên lấy đá lớn dùng như ghế ngồi, tìm đâu ra ghế và bàn đàng hoàng cho người khác dùng.
Ngô Trường Hỉ không tin, Phương Chính để hắn tự đi tìm, Ngô Trường Hỉ dạo khắp chùa miếu một vòng, có vẻ như, ngoại trừ bàn thờ trong Phật Đường, thật sự là không có một cái bàn nào ra dáng, lập tức nhức đầu.
- Đại sư, chẳng lẽ không có biện pháp khác sao?
Ngô Trường Hỉ hỏi.
Phương Chính lắc đầu nói:
- Không có, anh cũng nhìn thấy, chùa miếu này của tôi rất nghèo, đừng nói bàn ghế, ngay cả bút mực giấy nghiên cũng không có.
Ngô Trường Hỉ nói:
- Bút mực giấy nghiên tôi đã chuẩn bị giúp đại sư, nhưng mà không có bàn ghế, chuyện này thật phiền toái.
Đang nói chuyện, bên ngoài đột nhiên truyền đến một trận tiếng ồn ào.
Phương Chính và Ngô Trường Hỉ ra ngoài xem xét, chỉ thấy thôn trưởng Vương Hữu Quý, bí thư Đàm Cử Quốc, kế toán Dương Bình đi tới, còn dẫn theo một đám thôn dân xem náo nhiệt. Mà trong số thôn dân, hai người Tống Nhị Cẩu, Dương Hoa đang vác theo từng cái bàn đi lên.
Vừa thấy mặt, Vương Hữu Quý trước tiên là chào nhau với đám người Âu Dương Hoa Nhĩ, Giang Tùng Vân, những người này đều là người trí thức trong thành phố, có thể tới chốn quê nghèo hoang vu này là vô cùng hiếm có. Suy nghĩ, nếu những văn nhân này có thể hỗ trợ tuyên truyền về Nhất Chỉ miếu và thôn Nhất Chỉ, không chừng thôn xóm bọn họ còn có thể mượn lực phát triển a.
Âu Dương Hoa Nhĩ và Giang Tùng Vân mặc dù kiêu ngạo, lại là người trong thành phố, nhưng khi đối mặt mấy người Vương Hữu Quý, cũng không có biểu hiện lạnh nhạt, vẫn chào nhau, cũng tính là hòa thuận.
Lúc này, Phương Chính đi ra, Vương Hữu Quý kêu lên:
- Phương tiểu... Phương trụ trì, tôi nghe nói các cậu muốn tiến hành thi đấu thư pháp trên núi này, tôi biết trong miếu này của cậu không có bàn ghế, cố ý mang theo hai cái bàn đi lên. Cậu kiểm tra một chút xem có dùng được không?


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất