Chương 90: Trong Mộng Có Núi Gạo
“Ừm, ta đi vệ sinh một chút!”
Phương Chính chạy vào nhà vệ sinh, mặc dù ăn đều ăn Linh mễ, uống đều uống nước sạch vô căn, không có bất kỳ tạp chất gì, không sinh ra chất thải gì, nhưng mà Phương Chính vẫn khẩn trương một chút, muốn đi nhà vệ sinh.
Chạy vào nhà vệ sinh một chuyến, chuẩn bị xong.
Phương Chính hít sâu một hơi, bình phục lại tâm tình kích động, thần thông a! Mặc dù hắn đã học được Thiên Nhãn và Thú Ngữ thuật, nhưng mà ai sẽ sợ có quá nhiều thần thông chứ? Huống chi, thần thông này vừa nghe tên đã cảm thấy rất bá đạo! Vì vậy nói:
“Có thể bắt đầu.”
“Ngươi xác định?”
“Ta suy nghĩ lại một chút.”
Phương Chính luôn cảm thấy, hệ thống này đã hỏi nhiều lần, lải nhải cả ngày, sợ là lần tiếp nhận này không đơn giản như vậy. Lần trước tiếp nhận Long Phật Văn Thư đã khiến cho hắn mệt mỏi vô cùng, ngủ suốt một ngày.
Lần này, Phương Chính nhất định phải bảo đảm hết thảy ổn thỏa mới được. Lại dạo qua viện tự một vòng, xác định thật sự không còn việc gì phải làm, Phương Chính nằm lên trên giường lần nữa, nói:
“Tốt, bắt đầu đi!”
“Ngươi xác định?”
“Sao ngươi lại lằng nhằng như vậy? Bắt đầu!”
Phương Chính kêu lên.
Sau đó, Phương Chính phát hiện hệ thống không có động tĩnh, nhắm mắt lại nửa ngày, sửng sốt phát hiện không có bất cứ dị thường nào, ngồi xuống nói:
“Hệ thống a, bắt đầu rồi sao?”
“Đã kết thúc.”
Hệ thống bình tĩnh nói.
Phương Chính chỉ cảm thấy như có mười vạn con trâu chạy qua trong đầu, tổ tông nó chứ!
“Nhanh như vậy? Tại sao ta lại không có cảm giác gì? Còn có, đã đơn giản như vậy, ngươi còn nhiều lần hỏi ta xác định chưa để làm gì chứ?”
Phương Chính hỏi.
“Ngươi muốn cảm giác gì? Đau? Hay là ngứa? Không bằng ta thành toàn giúp ngươi? Cuối cùng, ngươi không xác định, ta làm sao có thể truyền năng lực cho ngươi?”
“Được rồi, xem như ta không nói gì.”
Phương Chính lập tức ngại ngùng, đang yên lành lại muốn đau muốn ngứa, không phải là đầu óc có bệnh sao?
“Hệ thống, vì sao ta lại cảm thấy vẫn chưa hề học được thứ gì a?”
Phương Chính hỏi.
“Ngươi cho rằng thần thông là gì?”
Hệ thống hỏi.
“Chẳng lẽ thần thông không phải là niệm đọc chú ngữ, kết mấy ấn quyết, lại ném ra Pháp Khí, hô phong hoán vũ, Tát Đậu Thành Binh, một tiếng nổ núi a?”
Phương Chính nói ra tất cả hiểu biết mà bản thân đọc được trong tiểu thuyết.
Hệ thống hừ hừ hai tiếng nói:
“Vô tri! Thần thông chính là những hành động bình thường như đi đường, nhìn, nghe, nói, đơn giản như vậy, đưa tay là thần thông, nhắm mắt là thần thông! Thần thông chính là biến những sự tình người bình thường không làm được thành năng lực bản năng của ngươi, không cần niệm chú, không cần bất kỳ vật gì phụ trợ, nhất niệm xuất thần thông.”
Phương Chính ngạc nhiên, không nghĩ tới thần thông lại là như vậy, nhưng mà, tựa hồ rất có lý!
Đúng lúc này, Độc Lang chạy vào, kêu hai tiếng ngao ngao:
- Trụ trì, ta đói, ăn cơm.
Phương Chính nhìn thấy Độc Lang, trong lòng hơi động, trong mắt hiện lên một đạo tinh quang, thế giới trước mắt Độc Lang lập tức thay đổi! Bốn phía một mảnh trắng xoá, không có trời không có đất...
Một màn này, Phương Chính cũng nhìn thấy, chỉ có điều, hắn có thể nhìn thấy Độc Lang, Độc Lang lại không thể nhìn thấy Phương Chính! Phương Chính đứng trên trời cao, giống như thần Sáng Thế nhìn xuống hết thảy! Hơi chuyển động ý nghĩ một chút, mặt đất dưới chân ù ù nổi lên!
Dọa cho Độc Lang nhanh chân bỏ chạy, mặt đất đột ngột nổi lên, hắn có thể chạy đi đâu? Cuối cùng, trực tiếp dọa cho Độc Lang hoảng sợ co lại thành một khối, không dám động đậy.
Độc Lang đang sợ hãi, bỗng nhiên ngửi được một mùi thơm quen thuộc, đó là hương vị Linh mễ!
Độc Lang mở hai mắt ra, nhìn lại, chỉ thấy một núi gạo xuất hiện ở phương xa, núi gạo cao vút trong mây! Linh mễ đã nấu chín!
Độc Lang lập tức theo bản năng duỗi ra đầu lưỡi, nước bọt chảy đầm đìa, trực tiếp vọt tới phía núi gạo.
Nhưng mà rất nhanh, Độc Lang đã phát hiện, hắn chạy càng nhanh, núi gạo vậy mà lại càng xa! Nhưng mà càng xa hắn lại chạy càng nhanh, càng liều mạng chạy!
Phương Chính thấy vậy, trong lòng cười mắng:
- Đồ đần này, rõ ràng là dị thường như vậy, vẫn còn chưa phát hiện đây là mộng. Quả nhiên, thần thông Nhất Mộng Hoàng Lương này rất khủng bố, có thể mê hoặc chúng sinh, để cho người ta đắm chìm vào trong đó, không cách nào tự kềm chế.
Nghĩ đến đây, Phương Chính vung tay lên, núi gạo ngừng lại, Độc Lang chạy thêm hai ba bước lập tức đuổi đến núi gạo, nhào tới, mở ra miệng lớn, hắn muốn ăn cho no đủ!
Phương Chính thấy vậy, khẽ lắc đầu, trong hiện thực, hắn không có khả năng thỏa mãn nguyện vọng cuồng ăn của Độc Lang, nhưng ở trong giấc mộng, cứ để hắn thoải mái một phen đi, thế là Phương Chính mặc kệ.
Độc Lang ghé vào trên núi gạo, lăn lộn, lăn qua lăn lại, ăn hết sức thỏa thuê, chạy loạn khắp nơi, bộ dáng kia, muốn mất mặt bao nhiêu thì mất mặt bấy nhiêu...
Bây giờ Phương Chính đã không nhìn nổi nữa, vung tay lên, núi gạo biến mất, phía dưới xuất hiện một mảnh biển rộng, Độc Lang trực tiếp đâm đầu xuống, hoảng sợ đến mức điên cuồng vung vẩy móng vuốt.
Phốc!
- Ngao ngao ngao ngao ngao...
Trong hiện thực, Độc Lang nằm trên mặt đất, không ngừng quơ móng vuốt, kêu lên ngao ngao, hiển nhiên là rất sợ hãi.
Kết quả, xoay người một cái, mở hai mắt ra, phát hiện bản thân vậy mà vẫn ở trong phòng Phương Chính, không có núi gạo, không có biển cả!
Độc Lang nhìn Phương Chính đang cười tủm tỉm, nhìn nhìn lại bốn phía quen thuộc, hắn có một cảm giác, hết thảy quá trình vừa rồi đều là do tên trụ trì gian manh này làm ra! Nhưng mà, đánh không lại tên gian manh trước mắt này, đành phải nhịn, quay người đi ra ngoài.
Bất kể thế nào, vừa rồi hắn thật sự đã ăn sung sướng rồi!
Phương Chính thấy vậy, cười ha ha nói:
- Thế nào? Tức giận rồi sao? Hôm nay bần tăng cao hứng, bao ăn no!
- Ngao ô!
- Lúc này mới biết hô vạn tuế? Ha ha... Đi!
Phương Chính hết sức hài lòng đối với môn thần thông bản thân vừa học được, dẫn theo Độc Lang đi nấu cơm.
Mặt trời rất nhanh đã xuống núi, trong hẻm nhỏ nào đó ở huyện Tùng Vũ.
- Đại ca, anh xác định là làm như vậy a?
Một nữ tử má phượng môi đào đang hút thuốc, nhìn số tiền trong tay, có chút nghi hoặc nhìn nam tử trước mắt. Nam tử này thật đẹp trai, nhưng mà yêu cầu của hắn cũng quá đặc biệt a?
- Sao cô lại lắm lời như vậy hả? Tôi chỉ hỏi cô, số tiền này cô có muốn hay không? Nếu muốn, cứ đi làm thật tốt cho tôi, thành công, tôi cho cô gấp đôi!
Lúc nam tử đang nói, một chiếc xe hơi chạy ngang qua, ánh đèn chiếu qua, soi sáng khuôn mặt nam tử, chính là Trần Tĩnh vừa trở thành thất nghiệp!
- Ha ha, được, chuyện này cứ giao cho tôi! Nhưng mà, ông chủ này, mọi chi phí do anh thanh toán?
Nữ tử nói.
- Không thành vấn đề, tôi thanh toán, nhưng mà cô cũng phải dốc thêm sức lực cho tôi, lôi hòa thượng kia xuống, có biết không? Kém cỏi nhất, cũng phải khiến cho hắn hiện ra nguyên hình, động tay động chân với cô. Sau đó ghi âm lại toàn bộ quá trình cho tôi, có thể thu hình lại thì càng tốt. Chỉ cần làm xong, không thiếu tiền cho cô.
Trần Tĩnh nói.
Nữ tử cười nói:
- Yên tâm đi ông chủ, người khác khó mà nói, một tiểu hòa thượng mà thôi, Lý Phượng Tiên tôi dám cam đoan, ba ngày là xong! Anh cứ chờ tin tức tốt đi.
- Tốt, tôi chờ tin tức tốt của cô! Nhưng mà, cô nhớ kỹ, hôm nay cô chưa từng gặp được tôi.
Nói xong, Trần Tĩnh bước nhanh rời đi.
Nhìn xem bóng lưng Trần Tĩnh, Lý Phượng Tiên bĩu môi nói:
- Thứ quái quỷ gì, ngay cả hòa thượng cũng muốn hãm hại... Thôi, coi như là lão nương đi giúp hòa thượng kia hưởng thụ đời trai. Ân... Hòa thượng, tiểu hòa thượng thanh thuần, hẳn là hương vị rất ngon a.
Nói xong, Lý Phượng Tiên ra khỏi ngõ nhỏ, leo lên một chiếc xe taxi, đi về nhà.
Ngày thứ hai, trời vừa sáng, chùa miếu của Phương Chính đã có khách tới rồi, là thôn dân ở thôn bên cạnh, Phương Chính thấy quen mắt, nhưng mà không nhớ ra danh tự.
Người tới là một nam tử, cao lớn thô kệch, thở hồng hộc, tựa như không có nhiều thời gian, lên tiếng chào với Phương Chính, lập tức chạy đi thắp hương bái Phật, sau đó cũng không quay đầu lại, nhanh chóng xuống núi.