Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 91: Một Nữ Thí Chủ Đến Thăm

Chương 91: Một Nữ Thí Chủ Đến Thăm


         Phương Chính sờ sờ đầu trọc của bản thân, một mặt không hiểu thấu, sau đó cười:
- Xem ra vẫn có chút hiệu ứng tin tức a, cuối cùng cũng có một người không cần ta phải uổng phí nước bọt, chủ động dâng hương, ha ha. Mặc dù không phải cao hương, nhưng cũng còn tốt, giúp hoàn thành nhiệm vụ. Mỗi ngày hai ba người đến thì tốt quá, ha ha...
Phương Chính đang cười vui, bên ngoài truyền đến một trận tiếng bước chân dồn dập, theo sau còn có tiếng cằn nhằn và thanh âm giày cao gót.
Phương Chính nhướn mày, sớm như vậy, đã có nữ nhân lên núi? Lên núi mà còn mang giày cao gót? Cũng thật mạnh mẽ a? Cô nương này không biết là con đường núi này rất khó đi, đá lớn đá nhỏ đều nát rồi sao?
Phương Chính ló đầu ra ngoài, chỉ thấy một nữ tử mặc áo khoác bằng da chồn, trang điểm hơi nhạt, mặt trái xoan, một cặp chân dài mang theo giày cao gót bước nhanh tới, gió lạnh thổi mái tóc của bay loạn, lại không thể làm nhạt nhòa nét phong hoa của. Đây quả thật là một nữ tử mỹ lệ, trên thân mang theo vài phần khí chất thành thục, còn có mấy phần diêm dúa, chỉ xem khuôn mặt và dáng người, quả thật là một nữ tử xinh đẹp.
- Tiểu hòa thượng, nơi này là Nhất Chỉ miếu sao?
Nữ tử đi đến trước mắt, mỉm cười hỏi.
Phương Chính ngẩng đầu nhìn qua tấm biển hiệu ở trên đầu, suy nghĩ, là bảng hiệu quá nhỏ hay là nữ nhân trước mắt này mù a? Ngoài miệng lại nói:
- A Di Đà Phật, đúng là Nhất Chỉ miếu, nữ thí chủ, có chuyện gì a?
- Ô ô…
Nữ tử nghe xong, òa khóc ngay tại chỗ, ôm chặt lấy Phương Chính, gào khóc.
Phương Chính lập tức trợn tròn mắt, đây là tình huống gì? Chẳng lẽ là bởi vì bần tăng quá tuấn tú, khiến đối phương cảm động khóc? Thế nhưng cô khóc thì khóc, cô dùng ngực cạ vào cánh tay tôi làm gì chứ? Ai u ông trời ơi, buông tay!
Phương Chính phát hiện tình huống có chút không đúng, nữ nhân này sao lại vừa gặp đã lột quần áo a! Quát to một tiếng, cơ bắp căng cứng, bịch một tiếng, nữ tử trực tiếp bị Phương Chính đẩy lui, đặt mông ngồi dưới đất, kinh ngạc nhìn Phương Chính.
Người này không phải ai khác, chính là nữ tử được Trần Tĩnh dùng tiền mời đi dụ dỗ Phương Chính, Lý Phượng Tiên.
Lý Phượng Tiên đã sớm điều tra một vài tư liệu về Phương Chính, một hài tử thuở nhỏ sống ở dưới núi, ăn cơm trăm nhà mà lớn lên, lúc còn đi học, thành tích chẳng ra sao cả, còn chưa tốt nghiệp cao trung đã trở về trên núi làm hòa thượng.
Quan trọng nhất, là Phương Chính chưa từng có người yêu! Vẫn là một tiểu xử nam thanh thuần!
Dạng tiểu xử nam này, cô hoàn toàn chắc chắn, trong nháy mắt là xong! Nam nhân như vậy, rất dễ xấu hổ, da mặt rất mỏng, chỉ cần nữ nhân chủ động một chút mà thôi.
Cho nên, Lý Phượng Tiên đã soạn sẵn đủ loại chuyện xưa, ổn thỏa hết rồi mới tới đây. Chỉ có điều, Lý Phượng Tiên không nghĩ tới, trong tấm ảnh, nhìn hòa thượng này hơi bị đẹp trai, người thật vậy mà còn đẹp trai hơn nữa! Khoan nói đến thịt tươi điển hình, đầu trọc, sạch sẽ! Tăng bào? Đây quả thực là sự cám dỗ của đồng phục a!
Trời sinh nữ nhân đã có lực hấp dẫn đối với nam nhân, tương tự đối với nữ nhân, nam nhân cũng có lực hấp dẫn không kém, nếu không có, vậy rõ ràng là nam nhân không đủ đẹp trai!
Lý Phượng Tiên nhìn thấy Phương Chính, lập tức động tâm, kế hoạch ban đầu thay đổi ngay tại chỗ, chuyện tình thê lương trực tiếp biến thành nhào vào lòng khóc lóc, cũng không nhịn được động tay động chân một chút...
Nhưng mà, Lý Phượng Tiên ngàn vạn không nghĩ tới, định lực của hòa thượng này cũng không tệ lắm. Nếu là nam nhân bình thường, cô vừa bổ nhào về phía trước, khẳng định là sẽ thuận nước đẩy thuyền, dù sao thì những chuyện như vậy cũng không phải chưa từng xảy ra.
Muốn ăn mà ăn không được luôn là cám dỗ lớn nhất, cho nên Lý Phượng Tiên thật sự động tâm với Phương Chính.
Phương Chính thấy Lý Phượng Tiên té ngã, cũng có chút hối hận vì đã hơi quá tay, chắp tay trước ngực nói:
- A Di Đà Phật, thật có lỗi, nữ thí chủ, đây là đất Phật môn, xin giữ chút khoảng cách.
Lý Phượng Tiên nhếch miệng, thầm nghĩ:
- Phật môn không thích hợp, chẳng phải bên cạnh còn có rừng cây a...
Nhưng biểu lộ trên mặt Lý Phượng Tiên lại là ảm đạm thất thần, sau đó là thống khổ, bắt đầu vặn vẹo, cuối cùng là tự ôm lấy mắt cá chân:
- Ai u, hòa thượng cậu, sao lại ra tay ác như vậy a? Chân của tôi a... Ai nha... Mệnh số của tôi sao lại khổ như vậy a… Oa nha, vừa bị người lừa hết toàn bộ gia sản, nghe nói Nhất Chỉ miếu này thanh tịnh, đặc biệt tới đây tìm kiếm sự giải thoát, kết quả còn bị đánh… Oa oa nha.
Phương Chính nghe vậy, cũng có chút áy náy, nói:
- Nữ thí chủ, thật có lỗi, bần tăng thất lễ.
- Thất lễ? Hòa thượng cậu nhìn thì thấy hiền lành, sao ra tay lại nặng như vậy, sức lực lớn như trâu, khó trách lại có bụng sáu… Khục khục, chân đau a…
Lý Phượng Tiên nghĩ đến cảm giác khi sờ vào bụng Phương Chính, kém chút nữa đã nói lỡ miệng, nhưng lập tức dùng cách kêu đau thu lại lời nói.
Phương Chính thấy vậy, cũng là bất đắc dĩ, hắn cũng không biết bó xương hay mát xa gì đó, càng không biết y thuật. Nhìn dáng vẻ của Lý Phượng Tiên, tựa như là trẹo chân, ở trong thôn này, cơ bản đều là chịu đau một chút là xong.
Nhưng Lý Phượng Tiên bị đau là do Phương Chính, cho nên Phương Chính vẫn có chút cảm giác áy náy, thế là:
- Thí chủ, xin chờ một lát.
Nói xong, Phương Chính quay người đi vào trong viện tự.
Lý Phượng Tiên giương cao cổ thiên nga nhìn theo bóng lưng Phương Chính, hỏi:
- Tiểu hòa thượng, cậu làm gì đấy?
Phương Chính nói:
- Tôi đi gọi điện thoại, bảo thôn trưởng tìm người khiêng cô xuống núi để chữa thương. Trên núi không có đồ vật gì để chữa thương...
Lý Phượng Tiên nghe xong, hai mắt lật một cái, trong lòng mắng to:
- Tên hòa thượng ngốc không hiểu phong tình này! Cơ hội tốt như vậy, lại không biết tiến lên xoa bóp mắt cá chân giúp tôi a?
Ngoài miệng lại kêu lên:
- Khoan đã, đừng gọi nữa, chờ tôi nói! Không cần phải gọi người!
- Tại sao a?
Phương Chính quay đầu lại hỏi.
Lý Phượng Tiên linh cơ khẽ động nói:
- Tôi là bác sĩ, tôi bị thương, tự tôi có thể chữa trị, cậu vịn tôi đứng lên, tìm một chỗ ngồi xuống, nghỉ ngơi một hồi là tốt thôi.
Phương Chính quan tâm hỏi:
- Cô xác định?
- Cậu tìm đâu ra nhiều lời... Khục, tôi xác định.
Lý Phượng Tiên thấy Phương Chính lằng nhà lằng nhằng, kém chút nữa mắng lên, nhưng cuối cùng vẫn là kiềm chế.
Phương Chính chớp chớp lông mày, mặc dù hắn chẳng mấy khi đi đến bệnh viện, cũng chưa gặp qua bao nhiêu y bác sĩ, nhưng mà tốt xấu gì hắn cũng được đi học, không phải là đồ ngốc hoàn toàn không biết gì cả. Nữ nhân trước mắt này một bộ dáng má phượng môi đào, thấy thế nào cũng không giống bác sĩ trong ấn tượng của hắn a!
Trong thôn cũng có một bác sĩ, là Tống Đầu Trọc, thôn dân có bệnh gì cũng chỉ dùng một chiêu, truyền nước... Bệnh vặt có thể trị, bệnh lớn một chút hầu như đều phải đi bệnh viện trên huyện. Nghĩ đến hình tượng Tống Đầu Trọc chơi mạt chược mỗi ngày, đi khắp thôn xóm ba hoa khoác lác, nước bọt bay đầy trời, hình tượng đó, tuyệt đối không thể liên hệ đến y bác sĩ. Phương Chính cũng chưa bao giờ xem hắn là bác sĩ chính quy.
Hắn cũng từng đi đến bệnh viện trên huyện, bác sĩ y tá ở nơi đó, điềm đạm nho nhã, thường mặt áo khoác trắng, che mặt, cầm trong tay kim tiêm, từ nhỏ Phương Chính đã cảm thấy những người này có chút đáng sợ...
Học hết cấp hai, nhận biết của hắn mới lặng yên thay đổi dần dần. Mỗi ngày ngồi ở hàng ghế phía sau, nghe đám bạn học trong lớp bàn luận về những cô y tá dễ thương, tất chân, chân dài gì đó... Tóm lại, bác sĩ, y tá trong miệng bọn hắn, chỉ cần là nữ, đều là thiên sứ! Xinh đẹp, thuần khiết, còn thường xuyên đóng phim...


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất