Chương 96: Đại Sư Giận Dữ
Lý Phượng Tiên đứng dậy, khom người hành lễ với Phương Chính, nói:
- Đa tạ đại sư chỉ điểm, tôi đã tìm được. Sau khi tôi xuống núi, tôi sẽ sống cuộc sống tôi muốn, Lý Phượng Tiên tôi cũng có ước mơ!
Nói đến đây, Lý Phượng Tiên một mặt thần thái sáng láng, giống như Phượng tiên tử trong giấc mộng!
Phương Chính nhìn Lý Phượng Tiên phấn chấn tinh thần, hài lòng cười. Hắn phát hiện, cảm giác giúp người, thật đúng là không phải thoải mái bình thường! Loại cảm giác thỏa mãn này, cũng gần với kiếm tiền...
- Đại sư, thực không dám giấu giếm, lần này tôi lên núi, thật ra là đến dụ dỗ anh. Có một người gọi là Trần Tĩnh đưa tiền cho tôi, để tôi kéo anh xuống nước, quay lại video cho hắn. Còn dùng video như thế nào, hắn không nói, tôi nghĩ anh cũng minh bạch.
Lý Phượng Tiên nói.
Phương Chính sững sờ, không nghĩ tới người muốn hại hắn lại là Trần Tĩnh! Càng không nghĩ tới, tên kia vậy mà lại dùng mỹ nhân kế... Sau đó, Phương Chính tức giận trong lòng, Trần Tĩnh này cũng thật quá đáng! Lúc ở trên núi thì nói lời bất kính, còn chưa tính tới trèo tường, châm ngòi, gây chuyện đủ loại, sau khi xuống núi thì viết tin tức tạt nước bẩn bôi xấu chùa miếu, Phương Chính cũng nhịn, bây giờ lại còn tìm nữ nhân tới dụ dỗ hắn!
Đưa tiễn Lý Phượng Tiên, Phương Chính sờ sờ mũi, híp mắt, nói:
“Hệ thống, ta tức giận! Tại sao lần này ngươi không ngăn cản?”
“Đại lượng không có nghĩa là không tức giận.”
Hệ thống nói.
Phương Chính ngạc nhiên, sau đó cười nói:
“Hệ thống, ta phát hiện ta bắt đầu thích ngươi.”
“Ngượng ngùng, không cần!”
Hệ thống lần đầu tiên tinh quái nói.
Phương Chính ngạc nhiên lần nữa...
“Chúc mừng ngươi, trợ giúp một người đi đến chính đạo, rút thưởng a?”
“Thế này cũng có thể rút thưởng?”
Phương Chính sửng sốt một chút, vốn cho rằng chuyện này nhiều nhất cũng chỉ là giúp hắn kiếm thêm chút điểm công đức mà thôi, dù sao thì sự tình Tống Nhị Cẩu lần trước hắn cũng không có cơ hội rút thưởng.
“Tống Nhị Cẩu bản chất không xấu, ngươi chỉ là dẫn dắt hắn đi đến chính đạo mà thôi. Nhưng mà Lý Phượng Tiên, đã nửa chân đạp đến cửa Địa Ngục, ngươi kéo người ta trở lại, tương đương với trở lại làm người lần nữa, công đức lớn hơn, cho nên mới có ban thưởng.”
Hệ thống nói.
“Vậy ngươi còn nói lời vô dụng làm gì a, rút a!”
Phương Chính kêu lên.
“Đinh! Chúc mừng ngươi thu hoạch được gia trì thần thông!”
“Gia trì thần thông, đây là ý gì? Chẳng lẽ là ta có thể tăng cường thần lực cho một vài đồ vật phổ thông hay sao?”
Phương Chính theo bản năng nghĩ đến những cảnh trong phim bắt quỷ, những đồ vật được đại sư khai quang đều có thể dùng để hàng yêu phục ma.
Hệ thống nói:
“Gia trì thần thông, giúp ngươi có được năng lực thần chức của một vị Thần Phật nào đó mà bổn viện tự cung phụng. Lấy một ví dụ, nếu như ngươi cung phụng thần tài trong Phật môn, vậy ngươi sẽ có thể cải thiện khí vận của một người, khiến đường tài vận hanh thông.”
Phương Chính nghe xong, lập tức hiểu được, chùa miếu của hắn cung phụng Thần Phật nào, hắn sẽ có thể có được năng lực thần chức của Thần Phật đó, nói cách khác, hiện tại hắn đang cung phụng Tống Tử Quan Âm...
Phương Chính hú lên quái dị:
“Hệ thống, vậy ta... Chẳng lẽ ta có thể khiến người khác mang thai sinh con hay sao?”
“Đúng vậy, bất cứ người nào ngươi thấy mặt hoặc từng tiến vào chùa miếu này, ngươi đều có thể khiến cho người đó mang thai sinh con!”
Hệ thống nói.
“Nam nhân cũng được sao?”
Phương Chính linh cơ khẽ động, hỏi.
“Được!”
“Ngoại trừ mang thai hài tử, thứ khác có được không?”
“Được!“
“A Di Đà Phật, thiện tại thiện tai! Ha ha…”
Phương Chính cười như điên, chỉ vào bầu trời hét lớn:
“Ta tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng!”
Ngao ô! Độc Lang phối hợp phát ra một tiếng sói tru...
...
- Thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được.
Trần Tĩnh liên tục phát ra mười cuộc gọi, kết quả đều là tắt máy.
Trần Tĩnh nhịn không được mắng một câu:
- Đáng chết, rốt cục nữ nhân này đang làm trò quỷ gì? Hôm qua còn có thể gọi điện, hôm nay đã tắt máy?
Cùng lúc đó, Lý Phượng Tiên ở dưới núi vừa ném sim điện thoại di động vào trong thùng rác, sau đó mua một thẻ sim mới, sau khi tẩy trang son phấn xong xuôi, tùy tiện leo lên một chiếc taxi, rời đi huyện Tùng Vũ.
- Trần Tĩnh, anh gọi điện thoại cho ai vậy? Bạn gái a?
Một nữ tử ngồi ở đối diện Trần Tĩnh trêu chọc nói.
Trần Tĩnh khẽ đảo hai mắt nói:
- Không phải, một tên chết tiệt mà thôi, đừng nói nữa. Đường Đường, ý là, cô thấy chúng tôi...
- A, chuyện đó, chúng ta uống trước một chén đi.
Nữ tử đột nhiên ngắt lời Trần Tĩnh, nâng ly rượu lên nói.
Trần Tĩnh thấy vậy, chỉ có thể tiếp rượu. Hơi ngẩng đầu, uống một ngụm lớn, đúng lúc này, Trần Tĩnh phù một tiếng, phun thẳng vào mặt cô gái ở đối diện!
Đường Đường đang muốn nổi giận, chỉ thấy Trần Tĩnh ôm bụng ngao một tiếng ngã ngửa trên mặt đất, kêu thảm không thôi.
Đường Đường cũng giật nảy mình, tranh thủ thời gian gọi xe taxi tới, đưa Trần Tĩnh đến bệnh viện.
Mười phút sau...
Bên trong phòng cấp cứu, Trần Tĩnh không đau, nhưng mà hai người y tá lại trợn tròn mắt.
- Bác sĩ Tôn, chuyện này... Đây là tình huống gì vậy a? Tại sao tôi lại cảm thấy, chuyện này... Hắn tựa như là... Như thế kia a. Có phải tôi bị hoa mắt hay không?
Một nữ y tá khẩn trương nói.
Bác sĩ Tôn cũng là một mặt mộng bức, nhìn ảnh chụp siêu âm trước mắt, chật vật nuốt một ngụm nước bọt nói:
- Không có hoa mắt, thật... Chuyện này... Thật đúng là kỳ tích a.
Trần Tĩnh kêu lên:
- Bác sĩ, thế nào?
Bác sĩ Tôn cũng không biết nói với Trần Tĩnh thế nào, đành nói:
- Không có việc gì lớn, co giật mà thôi. Đến phòng bệnh trước đi.
Nói xong, bác sĩ Tôn đi ra, vừa ra khỏi cửa, bên ngoài sớm đã có người chờ, chính là Đường Đường ăn cơm với Trần Tĩnh trước đó.
- Bác sĩ, tình huống thế nào?
Đường Đường lập tức hỏi.
Bác sĩ Tôn cười khổ nói:
- Chuyện này... Cô là gì của bệnh nhân?
- Bằng hữu
Đường Đường nói.
- Để người nhà hắn tới đây đi, tình huống của bệnh nhân có chút đặc thù.
Bác sĩ Tôn nói. Chuyện này hắn cũng không biết nên nói thế nào mới tốt, cho nên vẫn là lựa chọn giữ bí mật.
- Ung thư?
Đường Đường thấy vậy, trong lòng trầm xuống, theo bản năng thử thăm dò một câu.
Đúng lúc này, Trần Tĩnh được đẩy ra, vừa vặn nghe được hai chữ này, bị dọa đến kém chút nữa từ trên giường lăn xuống, kêu lên:
- Ung thư? Ung thư gì? Đường Đường, cô nói rõ cho tôi!
Đường Đường vội vàng nói:
- Đừng đừng đừng... Anh đừng kích động, tôi chỉ là đang đoán.
Bác sĩ Tôn cũng nói:
- Cậu đừng kích động, cô ấy đúng là đang đoán, cậu không phải bị ung thư.
Không giải thích còn tốt, vừa nói như vậy, Trần Tĩnh chỉ cảm thấy toàn thế giới đều tối đen đi, gượng cười hai tiếng nói:
- Ha ha... Các người gạt tôi! Cùng nhau lừa gạt tôi! Sợ tôi biết chân tướng đúng không? Yên tâm, sức chịu đựng của tôi đặc biệt mạnh... Đặc biệt... Ô ô... Oa... Tôi mẹ nó vậy mà mắc bệnh ung thư... A a…
Lời còn chưa nói hết, Trần Tĩnh đã thành sói khóc quỷ gào.
Đường Đường vội vàng chạy tới giữ chặt hắn, không cho hắn làm loạn, bác sĩ Tôn thì không ngừng giải thích, nhưng Trần Tĩnh lại càng không tin! Hung hăng la hét:
- Đừng gạt tôi... Con mẹ nó, tôi biết chứ! Mẹ nó, tôi tiếp tục thế này thì có ý nghĩa gì, tôi không nằm viện, tôi muốn xuất viện!
Tràng cảnh sói khóc quỷ gào bên này hấp dẫn vô số bệnh nhân và thân nhân của bệnh nhân đến bệnh viện chú ý tới, nghe được Trần Tĩnh đang reo hò mắc bệnh ung thư, mọi người lập tức ném tới ánh mắt đồng tình.
Trần Tĩnh thấy vậy, bị đả kích, càng thống khổ hơn, khóc càng thương tâm.
Bác sĩ Tôn thật sự là không còn biện pháp, đè ép Trần Tĩnh, thấp giọng nói bên tai Trần Tĩnh:
- Cậu không có mắc bệnh ung thư, cậu mang thai!