Chương 97: Đại Sư Giận Dữ, Cho Một Cái Thai
- Cái gì?!
Trần Tĩnh lập tức ngừng khóc, sững sờ ngay tại chỗ.
Bác sĩ Tôn không có cách khác, thấp giọng nói bên tai Trần Tĩnh lần nữa:
- Cậu mang thai, không phải ung thư, trong bụng của cậu có thứ gì đó, trông không giống như là đứa bé.
- Cái gì? Mang thai?!
Trần Tĩnh la hoảng lên, một tiếng la này vô cùng lớn, còn lớn hơn một trận khóc thét vừa rồi, trong lúc nhất thời, mọi người xung quanh đều ném qua một ánh mắt! Ánh mắt kia, còn tràn ngập ý đồng tình hơn nhìn người bệnh ung thư thời kỳ cuối. Nhưng mà càng nhiều người vẫn cảm thấy, tên này là một người bệnh tâm thần...
Không ít người nhịn không được mà cười trộm:
- Nam nhân mang thai? Ha ha… Hết chuyện đùa a?
- Ha ha...
Tiếng cười xung quanh, như là sét đánh, Trần Tĩnh nhìn bác sĩ Tôn gật đầu, trợn tròn mắt ngay tại chỗ.
Đường Đường cũng choáng váng, cô đứng gần nhất, tự nhiên nghe được rõ rõ ràng ràng, cũng một mặt nghi hoặc nhìn bác sĩ Tôn.
Bác sĩ Tôn bất đắc dĩ lấy ra hình chụp siêu âm, nói:
- Lúc đầu tôi cũng không tin, nhưng mà, cậu tự xem đi. Tôi cũng rất buồn bực, tại sao trong bụng của cậu lại mang thai thứ đồ chơi như thế!
Trần Tĩnh đứng lên xem xét, hai mắt tối sầm, trực tiếp hôn mê ngay tại chỗ.
Đường Đường che miệng nói:
- Bác sĩ, anh xác định máy móc của các anh không bị hỏng chứ?
Bác sĩ Tôn nghe xong, lập tức nóng nảy, hiện tại, vừa nghe được mấy chữ máy móc bị hỏng này, hắn lập tức có một xúc động nổi giận! Trước đây không lâu, có hai vợ chồng bị máy móc xác định là không thể mang thai, kết quả, người ta mang thai, máy móc về nhà máy, bác sĩ đi nghỉ dưỡng! Gần đây lại nghe nói, một cô bé được máy móc xác nhận là bị bướu não, lại trực tiếp khỏi hẳn, một bác sĩ khác cũng đi nghỉ ngơi, máy móc cũng trở lại nhà máy.
Bây giờ lại xảy ra một màn thế này, bác sĩ Tôn đoán chừng, có thể hắn sắp về nhà ăn Tết.
Thế là bác sĩ Tôn vội vàng nói:
- Suỵt suỵt suỵt, đừng nói lung tung, tôi cam đoan, khẳng định là lần này máy móc không có hỏng!
- Lần này? Vậy trước kia thật sự bị hỏng?
Đường Đường truy hỏi.
Bác sĩ Tôn khóc không ra nước mắt, chuyện này phải giải thích thế nào? Nhà máy người ta xác nhận là không có hỏng, còn quay người mắng bọn hắn một trận... Thế là bác sĩ Tôn lắc đầu nói:
- Không có, tóm lại, cô cũng đừng hỏi nữa. Sự tình tuyệt không có sai, không tin cô dẫn hắn đi bệnh viện khác kiểm tra thử đi.
- Tôi dẫn hắn đi? Tôi dẫn hắn làm gì? Tôi và hắn lại không quen thân, để tôi liên hệ người nhà của hắn, tạm biệt!
Đường Đường xoay người rời đi, nam nhân mang thai cô cũng không thấy lạ, trên thế giới này từng có tiền lệ. Cô chỉ muốn biết, cái thai này, cha nó là ai! Nghĩ đến hình ảnh kia, lập tức buồn nôn, phất tay liên tục, phảng phất như muốn vứt bỏ hết thảy xúi quẩy. Nhưng mà Đường Đường vẫn liên hệ với người nhà của Trần Tĩnh, vào lúc ban đêm, cha mẹ Trần Tĩnh chạy tới chăm sóc Trần Tĩnh.
Nhưng mà, Trần Tĩnh vừa tỉnh lại, chuyện thứ nhất, chính là giữ lấy bác sĩ Tôn ở bên cạnh, hỏi:
- Bác sĩ, anh xác định anh không gạt tôi? Tôi thật sự mang thai?
- Thiên chân vạn xác, đã chụp siêu âm, bên trong thật sự có thứ gì đó, có bào thai, có cuống rốn, có hết thảy... Chuyện kỳ lạ duy nhất, chính là trong bụng vốn phải là hài tử, nhưng lại là một thứ như vậy. Hơn nữa còn lớn rất nhanh…
Bác sĩ Tôn nghĩ là nếu đã nói ra, cũng không sợ nói hết, dứt khoát lấy ra hình siêu âm cho Trần Tĩnh xem.
Trần Tĩnh nhìn thoáng qua, hai mắt lật một cái, lại ngất đi.
- Bác sĩ, vậy... Vậy chuyện này phải xử lý thế nào a?
Cha Trần Tĩnh kéo tay bác sĩ Tôn hỏi.
Bác sĩ Tôn nói:
- Còn có thể xử lý thế nào, hoặc là sinh, hoặc là bỏ. Nhưng bây giờ muốn bỏ cũng khó, đồ vật trong bụng hắn quá mức cổ quái, cũng không biết có thể chuồn mất hay không. Tôi đã liên hệ mấy vị bác sĩ, không ai dám làm phẫu thuật cho hắn...
- Uống thuốc thì sao?
Mẹ Trần Tĩnh hỏi.
- Chuyện này các vị phải hỏi cha đứa bé... Ách, mẹ... Ách... Cha mẹ.
Bác sĩ Tôn chợt phát hiện, hắn cũng không biết nên gọi Trần Tĩnh thế nào mới đúng.
Chờ đến lúc Trần Tĩnh tỉnh lại, câu hỏi vẫn là:
- Cha, mẹ, con thật sự mang thai?
- Con trai ngoan, lời gì cũng đừng nói nữa. Cha mẹ không trách con, con cứ nói cho mẹ biết, rốt cục là tên chết tiệt nào làm cho con mang thai, vô luận thế nào, cũng phải để cho hắn chịu trách nhiệm a.
Mẹ Trần Tĩnh nắm lấy tay Trần Tĩnh, nước mắt tuôn đầy mặt nói.
Trần Tĩnh nghe xong, hai mắt lật một cái, kém chút tiếp tục ngất đi. Chịu trách nhiệm với hắn? Ai làm cho hắn mang thai? Ông trời của ta a, hắn căn bản chưa từng phát sinh quan hệ với bất kỳ ai a! Thật vất vả mới cua được một muội tử ở trường đại học, chỉ mới bắt đầu, cứ như vậy... Vừa nghĩ tới Đường Đường, buồn đến từ tâm, giờ thì hay rồi, còn chưa bắt đầu yêu đương thì đã kết thúc! Không có Tỉnh Nghiên, theo đuổi một muội tử bình thường cũng không được a? sau này còn có thể sống tiếp hay sao?
Vừa nghĩ tới cái thai trong bụng, Trần Tĩnh phát hiện, không có cách nào sống tiếp được a!
- Được rồi, con đừng nói nữa, con trai, con nằm nghỉ cho khỏe, cha đi hầm con gà cho con, bồi bổ thân thể cho tốt.
Nói xong, cha Trần Tĩnh rời đi.
Trần Tĩnh nghe xong một câu hầm gà bồi bổ thân thể, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, thật là mang thai a! Nghĩ đến đồ vật trong hình ảnh, Trần Tĩnh lập tức có tâm muốn chết! Nam nhân mang thai không hiếm lạ, những năm này, còn có người chuyên môn mang thai, kiếm chút danh tiếng. Vấn đề là người ta thật sự mang thai đứa bé, mà hắn nghi ngờ, hắn căn bản không phải mang thai đứa bé!
- Đây là thứ đồ gì?
Một chuyên gia vội vàng chạy tới từ ngàn dặm xa, nhìn hình siêu âm trước mắt, khiếp sợ nói.
- Ngô chuyên gia, chuyện này, chúng tôi cũng không rõ ràng. Xem xem, có cạnh có góc, như một cục gạch. Hay là kết sỏi lớn với một loại hình mới?
Bác sĩ Tôn nói.
- Cục... Cục gạch ở nhà anh có cuống rốn sao?
Ngô chuyên gia trợn mắt nhìn bác sĩ Tôn một hồi, nhưng mà nhìn vẻ bề ngoài, thật đúng là giống như một cục gạch.
- Thuốc phá thai cũng đã thử qua, vô dụng.
Triệu viện trưởng nói.
Ngô chuyên gia nói:
- Phẫu thuật cũng khó, cục gạch này... Khục, đứa bé cũng thật là gặp quỷ, vậy mà kẹt bên cạnh xương sống, nếu như phẫu thuật, rất dễ xảy ra sự cố. Biện pháp tốt nhất lúc này, chính là quan sát lâu ngày, suy nghĩ biện pháp.
- Chuyên gia, vấn đề là, cục gạch này... Ban đầu đứa bé chỉ lớn bằng nắm tay, hiện tại đã lớn bằng hai nắm đấm, nếu chờ thêm mấy ngày, tôi nghĩ là sẽ trực tiếp sinh.
Bác sĩ Tôn nói.
Ngô chuyên gia nghi ngờ nhìn về phía Triệu viện trưởng, hiển nhiên là hoàn toàn không tin lời bác sĩ Tôn nói.
Triệu viện trưởng bất đắc dĩ nói:
- Bác sĩ Tôn không có nói láo, đích thật là chuyện như vậy. Chuyện này rất cổ quái...
Ngô chuyên gia lau mồ hôi trên trán, làm ở khoa phụ sản nhiều năm như vậy, hắn thật là lần đầu tiên gặp phải chuyện thế này! Thật sự, cũng có chút mộng bức...
Nhưng mà rất nhanh, bọn hắn không còn mộng bức, bởi vì đêm hôm ấy, Trần Tĩnh chạy!
Lúc nửa đêm, Trần Tĩnh len lén rời khỏi bệnh viện, không rõ hướng đi.
Trong lúc nhất thời, người trong bệnh viện tìm kiếm khắp nơi, cũng không biết là ai tiết lộ ra phong thanh, giới truyền thông cũng bắt đầu tham gia tìm kiếm, tin tức nổi nhất cả nước, đàn ông mang thai, hơn nữa còn là mang thai một cục gạch!
Mà giờ khắc này, Trần Tĩnh đã đón xe chạy tới dưới núi Nhất Chỉ.
Trần Tĩnh càng nghĩ, càng cảm thấy cái thai trong bụng hiện ra quá đột ngột, quá quỷ dị!
Lý Phượng Tiên bên kia vừa mất tích, hắn bên này lập tức mang thai. Đây là trùng hợp sao?
Nếu là lúc trước, hoặc là phát sinh ở trên thân người khác, khẳng định là hắn sẽ cho là trùng hợp, nhưng bây giờ lại phát sinh ở trên thân hắn, hắn nhất định phải đi tìm nguyên nhân. Những ngày gần đây, mọi việc hắn làm đều rõ ràng từng bước, ăn uống ngủ nghỉ không có bất cứ vấn đề gì. Nếu có vấn đề, vậy chính là ở bên trong Nhất Chỉ miếu!