Chương 99: Tốt Một Tên Tiểu Tặc!
Trần Tĩnh sắp hỏng mất rồi, vốn định chờ khách hành hương tới cửa, mượn nhờ ưu thế dư luận, bức Phương Chính đi vào khuôn khổ. Kết quả chờ suốt một ngày, một bóng khách hành hương cũng không có, mắt thấy trời lại sắp tối, ngẫm lại cảnh ngộ tối hôm qua, Trần Tĩnh thật sự chịu không nổi rồi.
Bụng đói kêu ục ục ục ục còn chưa tính, đi nhanh chút lại đau, phảng phất như có cục gạch làm loạn trong bụng.
Động, đau; không động, đói, lạnh!
Mặt trăng chậm rãi bay lên trên không trung, Trần Tĩnh chỉ cảm thấy đồ vật trong bụng bắt đầu tuột xuống, dọa cho hoa cúc xiết chặt, chẳng lẽ sắp sinh?
Nghĩ tới đây, Trần Tĩnh quả thật là vãi cả linh hồn, bình thường muốn sinh đứa bé, đều cần có bà mụ và chuẩn bị đủ loại, nơi băng thiên tuyết địa này, nếu hắn thật sự phải sinh... Vạn nhất... Vạn nhất treo thì làm sao bây giờ?
Trần Tĩnh càng nghĩ càng sợ...
Vừa hoảng sợ ngược lại thành không có khí lực, đặt mông ngồi xuống, đồ vật trong bụng vẫn đang một mực chìm xuống dưới, cảm giác phảng phất như trời sập, Trần Tĩnh chỉ cảm thấy đầu óc một mảnh hỗn độn, cũng không nghĩ được gì nữa, có một loại cảm giác cam chịu, hoàn toàn không nhìn thấy hi vọng.
Cũng không biết thời gian qua bao lâu, Trần Tĩnh bỗng nhiên thở dài một tiếng nói:
- Thôi, lúc đầu không cừu không oán, tôi lại muốn hại hắn thân bại danh liệt... Có lẽ, đây chính là báo ứng của tôi. Đại khái đây chính là ác nhân tự có ác báo a... Sinh con? Sinh thì sinh đi, tự gây nghiệt, tự chịu đi...
Nghĩ thông suốt hết thảy, Trần Tĩnh cắn răng đứng lên, chuẩn bị xuống núi.
Đúng lúc này, trong chùa miếu truyền đến một tiếng niệm Phật:
- A Di Đà Phật, thiện tai thiện tai, thí chủ quay đầu, quả thật là đáng mừng.
Tiếng nói vừa dứt, Trần Tĩnh chỉ cảm thấy bụng chợt nhẹ đi, cúi đầu nhìn lại, bụng trở lại bình thường!
- Chuyện này…
Trần Tĩnh kinh ngạc nhìn một màn gần như bất khả thi xảy ra ngay trước mắt, lại quay đầu nhìn Nhất Chỉ miếu nho nhỏ, hắn đột nhiên cảm thấy, Nhất Chỉ miếu này thật lớn, cao lớn! Trang nghiêm vô cùng, vượt qua hết thảy viện tự lớn!
Trần Tĩnh quay đầu, hướng về phía Nhất Chỉ miếu, liên tục quỳ lạy ba lần, nói:
- Đa tạ đại sư!
Chỉ nói tạ, lại không nói tạ ơn gì, nhưng mà Trần Tĩnh và Phương Chính đều hiểu ý tứ của nhau, vào thời khắc ấy, hai người đồng thời cười.
Phương Chính cười vì nhìn thấy điểm công đức của bản thân tăng thêm một điểm, chuyện duy nhất không thoải mái, là nhân quả của Trần Tĩnh nằm ở trên người hắn, cho nên không có cơ hội rút thưởng.
Trần Tĩnh cười bởi vì sự thay đổi nhanh chóng, khám phá ra điểm thiếu hụt của bản thân, hắn tin tưởng, đồ vật hắn mất đi, hắn tuyệt đối có thể tìm lại lần nữa, đồng thời bước đi càng cao càng xa!
Nhưng hiển nhiên, Trần Tĩnh vẫn chưa hết phiền phức, mới về đến nhà, cha mẹ lập tức tìm tới cửa, mặc kệ hắn nói thế nào, cũng cưỡng ép đưa đến bệnh viện để kiểm tra...
Sau đó, tập thể đám người ký giả truyền thông, bác sĩ Tôn, Ngô chuyên gia, Triệu viện trưởng vừa chạy đến đều trợn tròn mắt!
- Đứa bé đâu? (Cục gạch đâu?)
Mọi người thấy hình ảnh siêu âm hoàn toàn mới, trong đầu đều là dấu chấm hỏi.
- Cha, mẹ, hai người xem đi... Con đã nói kiểm tra làm gì chứ? Con đã nói là con căn bản không có mang thai! Con là một đại nam nhân, sao có thể mang thai? Là máy móc của bọn hắn bị hỏng!
Nói xong, Trần Tĩnh lôi kéo cha mẹ rời đi.
Bác sĩ Tôn nhìn chung quanh một chút, Đường Đường không ở đây, nhẹ nhàng thở ra, không cần ăn máy móc...
Ngô chuyên gia thì cả giận nói:
- Cuối cùng là xảy ra chuyện gì?
Bác sĩ Tôn đưa mắt nhìn lên bầu trời nói:
- Có thể, có lẽ, có khả năng, máy móc bị hỏng a...
Triệu viện trưởng thì đã sớm bỏ chạy, hắn cũng không muốn tiếp nhận thêm nữa.
Mà các phóng viên thì chỉ coi đây là một trận nháo kịch, thất vọng rời đi.
Ngược lại là Triệu viện trưởng chưa có về nhà, trực tiếp đuổi theo Trần Tĩnh, một tay kéo Trần Tĩnh đi qua một bên, thấp giọng hỏi:
- Tối hôm qua cậu đi đâu?
Trần Tĩnh giả bộ hồ đồ nói:
- Cũng không có đi đâu a, tâm tình không tốt, uống chút rượu giải sầu, thế nào?
- Uống rượu? Hòa thượng có thể uống rượu sao?
Triệu viện trưởng linh cơ khẽ động, nói.
Trần Tĩnh nghe xong, trong lòng xiết chặt, kém chút bật thốt lên:
- Anh làm sao biết được?
Nhưng dù sao thì hắn cũng là một người đã lăn lộn kiếm sống trong xã hội, thời khắc mấu chốt lại biến thành:
- Viện trưởng, tôi không có việc gì làm, lại đi tìm hòa thượng uống rượu sao? Lại nói, trong huyện thành thì tìm đâu ra hòa thượng. Anh nghĩ gì vậy chứ?
Triệu viện trưởng nghi ngờ nhìn Trần Tĩnh, đáng tiếc, trên mặt Trần Tĩnh không có bất kỳ dị dạng gì, chỉ có thể nhìn như vậy thôi.
Nhưng mà Triệu viện trưởng vẫn còn chưa cam tâm, hắn luôn cảm thấy, có khả năng chuyện này có quan hệ với núi Nhất Chỉ! Quan hệ giữa Trần Tĩnh và núi Nhất Chỉ, hắn cũng biết một hai, tiểu tử này đã bôi xấu hòa thượng ở Nhất Chỉ miếu không ít...
- Chờ một đoạn thời gian, lên trên núi kiểm tra một chút. Nhìn xem rốt cục nơi đó là loại địa phương gì…
Triệu viện trưởng nói thầm, quay về bệnh viện.
Ngày thứ hai, trời vừa sáng, Phương Chính đã thức dậy thật sớm, quét dọn Phật Đường, một ngày mới lại bắt đầu.
Lúc rảnh không có gì làm, nhìn xem số tiền trong thẻ, Phương Chính cảm thấy bản thân giống như đang sống ở Thiên Đường.
Có lẽ là nhờ danh tiếng tranh tài thư pháp, hoặc lý do gì khác, hai ngày này bắt đầu có nhiều người lục tục lên núi tới dâng hương. Đáng tiếc, bởi vì đã bắt đầu mùa đông, trời lạnh đường trượt, cũng không có nhiều người lên núi, bình thường đều là thanh niên khỏe mạnh. Tới đây, hơn phân nửa đều là cầu con cái.
Thoáng một cái nửa tháng đã trôi qua, Phương Chính nhìn thành tích ba mươi nén nhang đã hoàn thành, hết sức hài lòng, dựa theo tiến độ này, xem chừng không sai biệt lắm, đầu xuân sẽ hoàn thành nhiệm vụ này! Cũng không biết lần này hệ thống sẽ ban thưởng những thứ gì.
Nhưng mà hai ngày này, Phương Chính lại không vui vẻ gì, nguyên nhân rất đơn giản, chùa miếu có trộm!
- Gặp quỷ! Linh mễ của ta bị mất! Cuối cùng là xảy ra chuyện gì? Độc Lang! Ngươi tới đây cho ta, thành thật khai báo, có phải là ngươi trộm hay không?
Phương Chính nhìn chằm chằm Độc Lang.
Độc Lang ô ô...
- Không phải ngươi? Trong chùa miếu này, ngoại trừ ngươi và ta, còn có ai có thể động đến Linh mễ? Tốt nhất là ngươi nên trung thực đi, trung thực sẽ khoan hồng, kháng cự sẽ nghiêm trị.
Phương Chính nói.
Độc Lang ủy khuất kêu.
- Thật không phải ngươi?
- Ô ô...
- Hắc... Thật sự là gặp quỷ, vậy thì là ai trộm chứ?
Phương Chính nói thầm, để Độc Lang canh giữ bên cạnh vại gạo, nói:
- Giao cho ngươi một nhiệm vụ, trông chừng vại gạo! Nếu như ngày mai còn mất gạo, trừ phần ăn của ngươi!
Độc Lang liên tục gật đầu, trong nhà mất gạo, cũng là mất khẩu phần lương thực của hắn, hắn cũng đang kiềm nén một bụng tức giận đây! Ngược lại, hắn muốn xem xem, rốt cục là tên chết tiệt nào không biết trời cao đất rộng, dám trộm trên đầu sói gia gia, còn để hắn cõng nồi đen!
Vào đêm, Phương Chính đang ngủ say, chợt nghe Độc Lang rống lên một tiếng, vội vàng đứng lên, kêu lên:
- Bắt được a?
Phương Chính một đường chạy như bay, chạy đến phòng bếp xem xét, lập tức trợn tròn mắt!
Chỉ thấy Độc Lang chắn ở cửa ra vào, ngẩng đầu nhìn lên trên nóc, một mặt phẫn nộ và bất đắc dĩ.
Phương Chính nhìn lên phía trên nóc, trên xà nhà, một con sóc đuôi lớn đang phồng mang trợn mắt ngồi ở trên xà nhà, cúi đầu trừng mắt với Độc Lang a! Mặc dù dáng người nó nhỏ, lại tuyệt không chịu yếu thế, khua tay quơ móng vuốt nhỏ với Độc Lang, chi chi gọi bậy:
- Kêu la cái gì? Đây là của tôi! Tôi dùng bản lĩnh lấy được, mắc mớ gì phải trả lại cho cậu? Có bản lĩnh cậu đi lên đây! Lên đây tôi trả cho cậu!
Độc Lang ngao ngao kêu gào:
- Oắt con, trộm đồ vật của tôi, cậu xuống đây cho tôi, xem tôi có ăn cậu không!
Hai tên ngốc cậu một lời tôi cũng một câu, kết quả hoàn toàn trật lất. Phương Chính vừa nhìn là hiểu rõ, hai con hàng này không phải cùng một chủng tộc, căn bản nghe không hiểu đối phương đang nói gì, chỉ là hô loạn một trận mà thôi.