Chương 3
"Có gì không hiểu không?"
Tôi giật mình bởi giọng nói của Tạ Hành Nghiên.
Tôi lắc đầu: "Không ạ."
Sau đó, tôi vội vàng chạy ra khỏi phòng làm việc. Vừa ra đến cửa, điện thoại của anh tôi gọi đến: "Tang Tang, anh Hành Nghiên về nước rồi, tối nay chúng ta đi đón gió tẩy trần cho anh ấy nhé?"
"Anh à, em không đi đâu, việc học bận lắm." Tôi từ chối khéo.
"Thôi được. Lát nữa anh sẽ mang canh mẹ nấu cho em."
Tôi cười: "Cảm ơn anh."
Nhưng đến tối, anh tôi gửi tin nhắn.
Đại Ma Đầu: Anh tới dưới ký túc xá của em rồi.
Tôi nhanh chóng thay một bộ quần áo khác rồi chạy xuống. Nhưng vừa đến nơi, tôi nhìn quanh mà không thấy anh tôi đâu.
Thay vào đó, lại thấy tiền bối của tôi, Tạ Hành Nghiên. Anh mặc một bộ đồ thoải mái, tay cầm một cái bình giữ nhiệt, tay kia vẫn đang gõ điện thoại.
Tôi chợt hiểu ra điều gì đó, quay người định chạy. Nhưng thật không may, Tạ Hành Nghiên đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt cả hai chạm nhau.
Đúng như tôi dự đoán, Tạ Hành Nghiên đi về phía tôi. Anh đưa bình giữ nhiệt ra trước mặt tôi, khóe mắt cong lên, cười nói: "Anh trai nhờ anh mang đến cho em đấy."
Tôi: ???
Sau đó, điện thoại của anh tôi gọi đến: "Em nhận được canh chưa?"
Tôi trả lời: "Rồi ạ."
Tiếp đó, tôi quay lưng lại, khẽ hỏi: "Anh, sao anh không tự đến?"
"Tang Tang, công ty anh hôm nay đột nhiên có việc bận. Hành Nghiên còn chưa kịp ăn cơm đã bị anh gọi đi mang canh cho em rồi đấy. Em phải ngoan ngoãn uống hết canh nhé."
"Tang Tang, giờ anh có chút việc, lát nữa gọi lại cho em sau."
Tôi đáp: "Vâng, anh trai, tạm biệt."
Cúp điện thoại xong, tôi nhận lấy bình giữ nhiệt, khẽ nói lời cảm ơn, rồi vội vàng chạy về ký túc xá.
Sáng nay gặp lại Tạ Hành Nghiên, tâm trạng tôi khá phức tạp.
Dù sao, tôi đã từng thích anh ấy, cũng đã tỏ tình với anh ấy. Anh ấy từ chối thì thôi đi, lại còn chạy ra nước ngoài để trốn tránh tôi.
…
Trường học gần nhà, nên hầu như mỗi thứ Sáu tôi đều về. Tuần đầu tiên đi học cao học cũng không ngoại lệ.
Về đến nhà, tôi vừa cởi giày vừa gọi: "Mẹ ơi, con về rồi!"
Nhưng không ai đáp lại.
Tôi thay giày xong đi vào trong, thầm nghĩ, lạ nhỉ. Kết quả, tôi nhìn thấy một gương mặt quen thuộc trên ghế sofa.
Tạ Hành Nghiên dựa nửa người vào sofa, cười như không cười nhìn tôi: "Mẹ ra ngoài mua đồ rồi."
Tôi vừa định cãi lại thì bên ngoài lại có tiếng động.
"Tang Tang về rồi à?"
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, tôi chạy nhanh ra. Chỉ thấy mẹ tôi tay không, còn bố và anh tôi xách đầy túi.
Tạ Hành Nghiên xuất hiện phía sau tôi ngay lập tức.
Anh ấy giúp xách đồ vào. Sau đó, bố và anh tôi bắt đầu bận rộn trong bếp. Tạ Hành Nghiên định vào giúp, nhưng bị mẹ tôi giữ lại. Mẹ nói anh ấy là khách, sao lại để khách làm việc nhà được.
Thế là, khungh cảnh mẹ hiền con thảo xuất hiện.
Tạ Hành Nghiên và mẹ ngồi trên sofa nói chuyện phiếm. Anh ấy chọc mẹ cười liên tục, miệng bà không khép lại được.
Tôi vừa ngồi xuống, đã thấy mẹ tôi mở lời: "Tiểu Nghiên, nếu thứ Sáu không bận thì cứ về ăn cơm với Tang Tang nhé, đừng khách sáo với dì."
Tạ Hành Nghiên liếc nhìn tôi một cái, rồi cười đáp: "Vâng, cháu nghe dì ạ."
Tôi: ...
Ôi mẹ của con ơi! Nếu mẹ biết con gái mẹ đã tỏ tình với anh ấy, và anh ấy từ chối, thì mẹ còn mời không?
Tôi giả vờ như không nghe thấy, cúi đầu xem điện thoại. Nhưng mẹ tôi lại đột nhiên gọi: "Tang Tang, thứ Sáu nếu anh Hành Nghiên không bận thì hai đứa cùng về ăn cơm nhé."
Tôi im lặng. Tạ Hành Nghiên trưng ra vẻ mặt ngoan ngoãn: "Yên tâm đi dì, cháu tin là Tang Tang sẽ nhớ mà."
Tôi: ...
Tạ Hành Nghiên ra nước ngoài một chuyến, sao lại trở nên "trà xanh" thế này?