Chương 4
Những ngày tiếp theo, mỗi khi ở cạnh Tạ Hành Nghiên tôi đều cảm thấy vô cùng ngượng ngùng.
Trong lòng tôi chỉ biết cầu nguyện: Thầy ơi, thầy mau về đi! Cứu con với.
Trong những ngày sau đó, tôi luôn cố gắng tránh mặt Tạ Hành Nghiên.
Thời gian trôi qua, cuộc sống của tôi cũng khá yên bình.
Một hôm, một cậu em khóa dưới cùng khoa đột nhiên tìm tôi, nói muốn nhờ giúp đỡ. Trường tổ chức hội thao, thiếu một người dẫn chương trình, cậu ấy hỏi tôi có thể giúp không. Vì trước đây tôi cũng từng tham gia đội MC, nghĩ đây không phải chuyện gì lớn.
Tôi đã vui vẻ đồng ý.
Hội thao diễn ra suôn sẻ.
Trong thời gian này, Tạ Hành Nghiên không xuất hiện. Tim tôi cuối cùng cũng yên ổn.
Sau lễ bế mạc, hội thao chính thức kết thúc. Hiệu quả khá tốt, nhận được lời khen ngợi của nhà trường.
Cậu em khóa dưới nói để cảm ơn, mời tôi đi ăn. Tôi đồng ý.
Trên đường đến nhà hàng, khi đi ngang qua sân bóng rổ, cậu ấy đột nhiên đứng lại trước mặt tôi, lấy một phong thư từ trong túi ra, trên tay lúc nào đã có một bó hoa. Cậu ấy đưa thư và hoa cho tôi, mặt đỏ bừng, lí nhí, lắp bắp: "Chị... chị ơi, em... em thích chị, chúng ta... có thể..."
Lời cậu ấy còn chưa nói hết thì đột nhiên dừng lại. Cùng lúc đó, tay tôi bị một người kéo lại.
Ngay lập tức, tôi cảm nhận được một luồng khí áp cực mạnh.
Chỉ một thoáng, luồng khí áp đó lại biến mất.
Tạ Hành Nghiên lay lay tay tôi, giọng nói dịu dàng: "Em yêu, anh sai rồi, đừng giận anh nữa, được không?"
Tôi ngơ ngác. Tạ Hành Nghiên lại đang giở trò gì đây?
Cậu em khóa dưới thấy vậy cũng sợ hãi bỏ chạy: "Xin... xin lỗi chị... làm phiền chị rồi."
Đợi cậu ấy đi rồi, Tạ Hành Nghiên mới buông tay tôi ra.
Anh ấy giải thích: "Anh trai nhờ anh trông chừng em, không cho em yêu sớm."
Tôi gật gù, đáp qua loa: "Em không yêu sớm đâu."
Lời vừa dứt, Tạ Hành Nghiên lập tức tỏ vẻ đáng thương: "Yêu anh, cũng không phải là không được."
…
Hai tháng sau, thầy Tiền cuối cùng cũng trở lại. Vừa về, thầy đã gọi chúng tôi họp một buổi nhỏ.
Có vài tiền bối tôi chưa từng gặp bao giờ. Thầy Tiền bảo họ tự giới thiệu, vừa hay đến lượt tôi. Tôi vừa định đứng lên, thầy Tiền đã ân cần nói: "Đây là tiểu học muội của mấy đứa, Kim Tang. Mấy đứa phải chăm sóc con bé cho tốt đấy."
Ngay lập tức, tôi cảm thấy hơi ngượng.
Tôi đứng dậy, mỉm cười nhẹ nhàng: "Chào các anh chị."
Bỗng nhiên, tôi cảm thấy một ánh mắt nồng nhiệt đang nhìn mình. Tôi nhìn theo ánh mắt đó, bắt gặp một đôi mắt rất đẹp. Hạ Vi. Hình như tôi đã thấy cái tên này trên điện thoại của anh trai.
Hạ Vi thấy tôi cũng như gặp được người quen, cô ấy mỉm cười với tôi. Tôi cũng cười đáp lại, để thể hiện sự lịch sự.
Tạ Hành Nghiên ngồi bên cạnh dùng đũa công gắp món tôi thích: "Ăn nhiều chút đi."
Tôi không để ý đến Tạ Hành Nghiên, vẫn tiếp tục trao đổi ánh mắt với chị Hạ Vi.
Chị Hạ Vi trông rất thân thiện, lại còn xinh đẹp nữa. Nhìn là muốn kết thân rồi.
Tạ Hành Nghiên bị chọc cười, khẽ nói: "Cứ nhìn chị dâu như thế, không sợ anh trai em ghen à?"
Tôi lập tức bị câu nói của Tạ Hành Nghiên làm cho sững sờ.
Hạ Vi, chị dâu? Anh tôi và chị ấy ở bên nhau từ lúc nào thế?
Tạ Hành Nghiên nhìn ra sự kinh ngạc trong mắt tôi, đưa ly sữa cho tôi, bình tĩnh nói: "Anh ấy vẫn chưa theo đuổi được cô ấy, chỉ là thích thôi."
Tôi nhấp một ngụm sữa, lẩm bẩm: "Hóa ra là anh trai em đơn phương à!"
Ngay lập tức, tôi nghe thấy giọng của Tạ Hành Nghiên: "Anh cũng vậy."
"Hả?"
Tôi quay sang nhìn anh ấy, thấy anh ấy trưng ra vẻ mặt đáng thương như một chú cún con. Không hiểu sao, tôi luôn cảm thấy Tạ Hành Nghiên ra nước ngoài một chuyến, đã thay đổi rất nhiều.