Lén Lút Tương Tư

Chương 5

Chương 5
Vẫn nhớ kỳ nghỉ hè năm đó, lần đầu tiên Tạ Hành Nghiên đến nhà tôi.
Anh trai tôi nói trước mặt tôi và Tạ Hành Nghiên: "Đây là nhân tài nhà tôi đấy, cậu cứ dạy theo cách của cậu, đừng để bị nó chọc tức mà bỏ cuộc."
Tôi: ...
Có anh trai nào nói về em gái ruột của mình như thế không? Tôi lườm anh tôi một cái, buông lời đe dọa: "Kim Du, anh chết chắc rồi."
Anh tôi không để tâm, khẽ vỗ đầu tôi: "Học cho tốt vào, thiên tài. Không thì anh sẽ đích thân dạy em, lúc đó thì em sẽ biết tay."
Để không bị anh tôi dạy, tôi đã học rất chăm chỉ cùng Tạ Hành Nghiên. Tôi làm bài tập không ngừng nghỉ, thành tích cũng dần dần được cải thiện.
Hết một kỳ nghỉ hè, điểm các môn Tự nhiên của tôi tiến bộ rõ rệt. Một ngày trước khi khai giảng, để bày tỏ lòng biết ơn, tôi nhờ anh tôi sắp xếp mời Tạ Hành Nghiên đi ăn.
Nói là chúng tôi mời, nhưng Tạ Hành Nghiên lại đến sớm hơn.
Khi chúng tôi đến phòng ăn, trên bàn đã bày đầy món ăn.
Nhìn một cái, toàn là món tôi thích.
Anh tôi bị chọc cười: "Toàn món con bé này thích, sao không có món nào anh thích thế?"
Tôi ngồi xuống trước, cãi lại: "Chấp nhặt với trẻ con à?"
Tạ Hành Nghiên bật cười, hùa theo: "Chấp nhặt với trẻ con à?"
Cả một bàn toàn món tôi thích, bữa ăn này thật sự rất tuyệt.
Ăn xong, trời vẫn còn sớm, tôi mời họ đi xem phim. Thế nhưng vừa lấy vé xong, anh tôi đột nhiên nhận được điện thoại, nói phải đi đón mẹ.
Tôi định đi về cùng anh ấy.
Nhưng anh tôi nói tôi hiếm lắm mới có thời gian giải trí, xem phim xong cứ để Tạ Hành Nghiên đưa tôi về là được.
Tôi nhìn Tạ Hành Nghiên, xem anh ấy trả lời thế nào. Dù sao, tôi cũng không thể làm phiền anh ấy quá nhiều.
Tạ Hành Nghiên gật đầu, nhận lấy túi của tôi từ tay anh trai: "Xem phim xong anh đưa em về."
Giữa chừng phim, tôi đi vệ sinh. Khi ra ngoài, tôi gặp một người say rượu.
Anh ta chặn tôi lại không cho đi, miệng còn nói lảm nhảm: "Em gái nhỏ, xinh đẹp thế này, đi uống với anh một ly nhé?"
Không khí nồng nặc mùi cồn, tôi lộ rõ vẻ khó chịu. Người say rượu không biết bị kích thích gì, đột nhiên túm lấy cổ tay tôi định kéo đi, vừa kéo vừa nói: “Làm cái vẻ gì thế? Anh cho em thể diện à?"
Tôi muốn giằng ra, nhưng sức tôi không bằng anh ta.
Đây là anh ta ép tôi. Anh ta có thể không biết, tôi đã luyện Taekwondo từ nhỏ.
Chỉ là vừa nãy tôi chưa kịp phản ứng. Tôi vừa định đá anh ta thì anh ta đã ngã xuống.
Tôi lập tức nghi ngờ anh ta có phải đang định ăn vạ không.
Đột nhiên, một chiếc áo khoác được khoác lên người tôi, Tạ Hành Nghiên nhẹ nhàng hỏi: "Có sao không?"
Lúc này tôi mới nhận ra, người đó là do Tạ Hành Nghiên đá ngã.
Người say rượu cứ thế nằm yên bất động ở đó.
Tạ Hành Nghiên an ủi xoa đầu tôi: "Đi thôi."
Kể từ sau vụ đó, quan hệ giữa tôi và Tạ Hành Nghiên ngày càng tốt hơn. Đến cả dịp Tết, tôi cũng mong anh ấy đến.
Khi Kim Du nghỉ đông, quả nhiên đã đưa Tạ Hành Nghiên về. Lòng tôi vui mừng khôn xiết, nhưng không thể hiện ra mặt.
Tôi dò hỏi Kim Du: "Anh, anh Hành Nghiên sẽ ăn Tết ở nhà mình hả?"
"Ừm, anh Hành Nghiên có một mình tội nghiệp lắm, nên anh đưa anh ấy về đây."
Sau đó, Kim Du mới nhận ra: "Sao tự nhiên em hỏi vậy?"
Tôi chột dạ: "Anh Hành Nghiên dạy học có phương pháp lắm, điểm số của em cải thiện nhiều. Em nghĩ có bài nào không biết thì hỏi anh ấy."
Kim Du cười mắng: "Kim Tang, em vô lương tâm thật. Anh phải cầu xin Tạ Hành Nghiên mãi mới mời được anh ấy về kèm em, vậy mà em chỉ nhớ đến anh ấy thôi."
Tôi vô thức nắm chặt gấu váy, im lặng không nói. Cửa phòng không đóng, Tạ Hành Nghiên vừa hay bước vào, nhìn thấy cảnh này.
Anh xoa đầu tôi, nói với Kim Du: "Lại bắt nạt em gái à?"
Kim Du khó hiểu nhìn tôi, rồi nói với Tạ Hành Nghiên: "Cậu thấy tôi bắt nạt nó lúc nào? Mà không, quan hệ của hai người thân thiết quá rồi đấy, nhìn cứ như hai anh em ruột vậy."
Tôi lên tiếng: "Đúng không, em cũng thấy anh Hành Nghiên đẹp trai hơn anh mà."
Nói xong, tôi chạy vụt ra khỏi phòng của Kim Du. Chậm hơn tí nữa tôi sợ cái mạng nhỏ của mình sẽ không còn mất.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất