Lén Lút Tương Tư

Chương 7

Chương 7
Từ ngày đó, Tạ Hành Nghiên trở thành người theo đuổi tôi.
Anh ấy chăm sóc tôi chu đáo đến từng ly từng tí. Sự quan tâm tỉ mỉ ngày qua ngày khiến tôi cảm động.
Tình cảm ban đầu của một cô gái trẻ, dù đã bị dập tắt, vẫn sẽ khắc sâu trong lòng, rất lâu rất lâu.
Sự xuất hiện của anh ấy đã hàn gắn lại tấm gương đã vỡ.
Nhưng, chuyện tốt không kéo dài, ngay khi tôi định đồng ý với Tạ Hành Nghiên… Có người hẹn tôi ra quán cà phê. Nghĩ Tạ Hành Nghiên làm thí nghiệm cần một chút thời gian, nên tôi đã đi.
Thật trùng hợp, đó cũng là quán cà phê mà tôi và Tạ Hành Nghiên định đến.
Tôi vẫn đang chìm đắm trong niềm vui sắp được gặp Tạ Hành Nghiên.
Một người phụ nữ sang trọng bước đến trước mặt tôi: "Cô là Kim Tang à?"
Giọng nói của bà ấy nghe không mấy dễ chịu.
Nhưng nể bà là người lớn tuổi, tôi gật đầu, lịch sự đáp: "Vâng, cô tìm cháu có chuyện gì không ạ?"
Tôi không biết người đối diện là ai. Nhưng, qua giọng điệu của bà ấy, tôi biết sẽ không dễ đối phó.
"Tôi là mẹ của Tạ Hành Nghiên." Bà ấy tự giới thiệu.
Tôi mỉm cười: "Chào cô ạ."
"Hôm nay tôi đến đây, là để nói cho cô biết, Tiểu Nghiên đã có vị hôn thê rồi, tôi chỉ muốn khuyên cô đừng quấn quýt với thằng bé nữa." Người phụ nữ kiêu ngạo nói.
Tôi cười: "Anh Hành Nghiên nhờ cô đến à?"
Bà ấy khựng lại, rồi lắc đầu: "Chuyện này có liên quan gì đến nó?"
"Cô ơi, cháu và anh Hành Nghiên đã hẹn đến đây hẹn hò, cô đến đây cướp người yêu của cháu, không hay lắm đâu ạ."
Nói xong, người phụ nữ rõ ràng trở nên căng thẳng. Ngay sau đó, qua cửa kính, bà ấy nhìn thấy Tạ Hành Nghiên. Người phụ nữ đứng dậy, xách túi lên, định bỏ đi. Nhưng Tạ Hành Nghiên đã đứng trước mặt bà.
Tạ Hành Nghiên đi đến trước mặt tôi, nắm lấy tay tôi, cười như không cười: "Sau lưng tôi, gặp người tôi đang theo đuổi mà không nói với tôi một tiếng à?"
Anh ấy nói tiếp: "Làm người ta sợ chạy mất, tính sao đây? Bà đền nổi không?"
Có thể thấy, quan hệ giữa Tạ Hành Nghiên và người phụ nữ này không tốt. Để mọi việc không đi quá xa, tôi kéo tay Tạ Hành Nghiên, ra hiệu cho anh ấy đừng quá khích.
Tạ Hành Nghiên lập tức hiểu ý, kéo tôi đi ra ngoài.
Từ lúc gặp người phụ nữ ở quán cà phê, Tạ Hành Nghiên luôn toát ra một luồng khí áp thấp. Ra ngoài, chỉ vài phút sau, anh ấy đã điều chỉnh lại tâm trạng: "Xin lỗi, Tang Tang, làm phiền em rồi."
Tôi lắc đầu, nhón chân lên định ôm anh ấy. Tạ Hành Nghiên hiểu ý tôi, anh cúi xuống, để tôi ôm.
Tôi khẽ nói vào tai anh ấy: "A Nghiên, sau này mọi khó khăn chúng ta cùng nhau gánh vác nhé?"
Một người đàn ông to lớn như Tạ Hành Nghiên, lại bật khóc ngay lúc đó.
Có lẽ là những tủi hờn kìm nén bấy lâu đã được giải tỏa.
Tạ Hành Nghiên buông tôi ra, quỳ một gối xuống, lấy ra một chiếc hộp nhỏ từ trong túi: "Em yêu, chúng ta hẹn hò nhé!"
Tôi mỉm cười gật đầu. Chỉ là, hẹn hò thôi mà, sao Tạ Hành Nghiên lại đeo nhẫn vào tay tôi?
"Anh đã thiết kế nó từ hai năm trước, nhưng mãi không có cơ hội đeo cho em." Tạ Hành Nghiên giải thích.
Hai năm trước? Hai năm trước Tạ Hành Nghiên không phải vẫn còn ở nước ngoài sao?
Tôi còn định hỏi thêm gì đó thì Kim Du gọi điện đến.
"Hôm nay thứ Sáu, mẹ bảo em đưa thằng nhóc Tạ Hành Nghiên về ăn cơm. Mẹ nói nó suốt ngày làm thí nghiệm vất vả, cần phải bồi bổ."
Tôi: ???
Tạ Hành Nghiên mới là con ruột của bà Kim à? Tôi và Kim Du là được nhặt về sao?
Tôi cúp điện thoại, nhìn Tạ Hành Nghiên, hỏi: "Quan hệ của hai người tốt từ lúc nào vậy?"
Nghe thấy tất cả, Tạ Hành Nghiên được voi đòi tiên, cười khẽ: "Mẹ là yêu ai yêu cả đường đi lối về thôi mà."

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất