Chương 196: Sát chiêu (1)
Ở trong ánh mắt kinh ngạc của Lý Đông Trạch, Trương Nguyên Thanh trở tay đâm một đao vào trên đùi mình.
Trong tích tắc, đạo cụ bắt nguồn từ mê hoặc chi yêu này sống lại, tham lam hút tinh huyết chủ nhân, Trương Nguyên Thanh cảm giác mình nhanh chóng yếu đi. .
Cô gái nhện có năng lực tự lành, công kích bình thường tạo thành thương tổn có hạn đối với cô.
Hiệu quả chảy máu của Lưỡi Đao Khát Máu có thể khắc chế tự lành rất tốt.
“Quan Nhã, yểm hộ em!”
Trương Nguyên Thanh hô, hắn tiến vào trạng thái dạ du, thân hình biến mất từng tấc một.
Quan Nhã đang bắn rỉa ‘Hoành Hành Vô Kỵ’ xoay lòng bàn chân, vặn hông, kéo hai cánh tay, họng súng nhắm vào cô gái nhện, quyết đoán bóp cò súng.
So sánh với các mộc yêu bắn súng tùy duyên, trình độ bắn của Quan Nhã có thể xưng là thiện xạ, từng viên đạn bắn vào đầu, bả vai cùng ngực cô gái nhện, đánh cho máu văng khắp nơi, da thịt nứt nẻ.
Bắn ả lảo đảo một phen.
Hai vị mộc yêu như trút được gánh nặng, chật vật né tránh, bọn họ sắp không chống đỡ được rồi.
Bọn họ vừa chạy trốn, vừa quay đầu nổ súng về phía cô gái nhện, đột nhiên, hai người thấy cái cổ thon dài trắng nõn của cô gái nhện từ một bên quỷ dị nứt ra, như là bị vật sắc nào đó cắt cổ.
Bộp bộp bộp! Cô gái nhện đang nghiêng người, tám cái chân lấy một loại tốc độ hoa cả mắt đục lỗ, cứng rắn dịch sang một bên mười mấy cm, tránh được vận mệnh chém đầu.
Một cái bóng bay trên không hiện lên ở trước mặt cô gái nhện.
Quan Nhã trượt hai chân, điều chỉnh góc độ, đang muốn nổ súng, yểm hộ Trương Nguyên Thanh.
Đúng lúc này, cô gái nhện bị cắt động mạch cổ mở ra cái miệng nhỏ đỏ au, nứt mãi đến bên tai, ngẩng đầu phát ra tiếng rít gào thê lương.
Sóng âm cuồn cuộn quanh quẩn, mọi người trong biệt thự, bao gồm ba con cổ thú, đầu óc vang “Ông” một tiếng, vẻ mặt sững sờ, tư duy trống rỗng.
Cô gái nhện dâng cao thân trên, giơ hai chi trước, hung hăng đâm xuống.
Đệch, cô gái này thì ra là nhạc sĩ... Trương Nguyên Thanh ở thời điểm chỉ mành treo chuông, chuyển hiệu quả xấu đầu váng mắt hoa cho Tiểu Đậu Bỉ trong cơ thể.
Anh linh cuộn mình ngủ say hai chân đạp lung tung, như là gặp ác mộng.
Đang ở giữa không trung không thể tránh né, Trương Nguyên Thanh bình tĩnh mở ra ô vật phẩm, triệu hồi ra bảo châu “Người Ổn Trọng”.
Chân nhện bén nhọn đánh ở trên người, bị vầng sáng màu vàng đất ngoài thân phát ra ngăn trở.
Trương Nguyên Thanh bởi vậy rơi xuống đất, lập tức thu bảo châu về ô vật phẩm, nghiêng người quay cuồng, biến mất không thấy nữa, lại một lần tiến vào trạng thái dạ du.
Hắn xác nhận một sự kiện, mấy con quái vật này vẫn có được kỹ năng ban đầu, nhưng bọn họ mất đi lý tính, chỉ có thể dựa vào bản năng để thi triển năng lực, không làm ra được thao tác quá tinh tế.
Trương Nguyên Thanh tung người lên, vòng ra phía sau cô gái nhện, Lưỡi Đao Khát Máu ra sức đâm vào cái bụng mập mạp, dùng sức rạch.
Cái bụng giăng kín hoa văn xấu xí vỡ ra, cả mảng lớn chất lỏng màu xanh vàng phun trào ra, cùng với tổ chức bên trong ghê tởm.
Cô gái nhện thét chói tai bắn ra, một lần nữa ngẩng đầu phát ra tiếng rít gào thê lương, sóng âm cuồn cuộn.
Động mạch của cô còn đang phun trào máu tươi, bụng của cô co giật một phen, mấp máy, liều mạng muốn chữa trị vết thương, nhưng hiệu quả chảy máu kiềm chế chữa trị, cô chỉ có thể tuyệt vọng cảm thụ được sinh cơ trôi đi.
Sau một phen giãy chết lăn lộn lao húc, gục ở bên cửa sổ, vô lực co giật, cuối cùng chết đi.
Khi mọi người trong biệt thự từ trong sóng âm chấn động khôi phục, thấy cô gái nhện đã chết ở bên cửa sổ.
Hắn làm như thế nào? Hành giả chính phủ vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ.
Cô gái nhện sinh mệnh lực cường đại, hơn nữa có được năng lực tự lành, công kích bình thường hiệu quả rất nhỏ, chỉ có thể chậm rãi ma sát.
Nhưng vị đồng nghiệp này của bọn họ, hai ba đao đã chém giết cô ngay tại chỗ.
Hắn không phải người mới sao, hắn sao lại mạnh như vậy... Các hành giả cấp 2 ngoài bất ngờ, trong đầu hiện lên hoang mang.
“Tốt, phi thường tốt!” Lý Đông Trạch ôm bả vai, chống gậy chống, tránh ở hướng nhà bếp, lớn tiếng nói:
“Quan Nhã, toàn lực trợ giúp Bạch Long cùng Đại Cơ Bá, không cần quản người khác nữa, Nguyên Thủy, các cậu phối hợp đội trưởng Thanh Đằng giết chết con côn trùng kia. Đường Quốc Cường, anh chống đỡ một lát nữa.”
Không hổ là thám báo, quả nhiên ở phía sau màn bày mưu nghĩ kế rồi.
Đám người Bạch Long, Đại Cơ Bá trên lầu, đội trưởng Thanh Đằng dưới lầu rất phấn chấn, nếu không phải không thể phân tâm, bọn họ nhất định phải hung hăng khen Nguyên Thủy Thiên Tôn thằng nhóc này.
Tuy là người mới, chiến lực không yếu một chút nào, so với đội trưởng của hắn còn đáng tin hơn.
Đường Quốc Cường gắt gao ôm lấy cái đuôi con rắn lớn, thân thể cũng bị thân rắn quấn quanh nhẹ nhàng thở ra, chuyên tâm đấu sức với con rắn lớn.