Chương 197: Sát chiêu (2)
Mê hoặc chi yêu không hổ là nghề nghiệp vì giết chóc mà sinh... Trương Nguyên Thanh cảm nhận được Lưỡi Đao Khát Máu sau khi uống máu, tặng lại lực lượng, trong lòng dâng lên chiến ý cùng sát ý mãnh liệt, lập tức lao về phía người côn trùng.
Lưỡi Đao Khát Máu sau khi uống máu, sẽ đoạt lấy tinh huyết của thi thể, tặng lại cho chủ nhân, mê hoặc chi yêu cũng có bị động tương tự, bởi vậy sẽ càng đánh càng hăng.
Quan Nhã bước lướt một cái, sát qua bên người Trương Nguyên Thanh, cười nói: “Làm không tệ.”
Hai người bước qua nhau, lão ti cơ thay băng đạn, hướng hành lang lầu hai trút xuống mưa đạn, bắn ra trên bức tường từng cái lỗ đạn, tăng thêm rất nhiều áp lực cho Hoành Hành Vô Kỵ.
Hoành Hành Vô Kỵ nhìn lướt qua tình huống dưới lầu, không đi quan tâm con rắn lớn, quát một vị đồng bạn khác:
“Đi lên hỗ trợ!”
Các hành giả chính phủ chia cắt chiến trường, ý đồ lần lượt đánh tan, Hoành Hành Vô Kỵ cũng nghĩ như vậy, chỉ là cô gái nhện chết quá nhanh, khiến tình thế lập tức trở nên không ổn.
Lúc này không thể độc lập tác chiến nữa.
Về phần vì sao không tự mình đi xuống, lầu một quá nhiều hành giả chính phủ, hắn nếu xuống lầu, Hỏa sư và thủy quỷ cũng sẽ theo xuống, khi đó liền hãm thân địch doanh.
Nghe thấy triệu hồi, người côn trùng gập lại đầu gối khớp ngược, hai chân đạp một cái, sàn vỡ vụn “răng rắc”, thân thể cao lớn tựa như xe hơi lao vun vút, nặng nề đánh bay người phụ nữ đẹp mặc sườn xám.
Trương Nguyên Thanh đang lao tới bên này, vội vàng thu hồi đao lá liễu, dang tay ra, nghênh đón người đẹp đầy đặn bay tới.
Nhưng hắn đã đánh giá thấp lực va chạm lần này, hai thân thể lao ‘Bốp’ vào nhau, quay cuồng đến tủ thủy tinh dưới TV mới dừng lại, Trương Nguyên Thanh trong mơ hồ có thể thấy được xương cốt mình phát ra thanh âm bên bờ vực bị gãy, trái tim ngừng vài giây.
Người côn trùng đánh bay kẻ địch tung người lên, dang cánh giữa không trung, cánh mỏng như cánh ve chấn động, nhấc lên cuồng phong mãnh liệt.
Đội trưởng Thanh Đằng nằm ở trong lòng Trương Nguyên Thanh, ở trên không vung ra một sợi dây leo, vung tay ném ra.
Dây leo màu nâu gào thét lao đi, cuốn lấy mắt cá chân người côn trùng, treo hắn giống như con diều ở giữa không trung.
Sức của mộc yêu lớn như vậy sao? Trương Nguyên Thanh nhịn không được nhìn kỹ cô gái nhìn không ra tuổi này một lần, đột nhiên phát hiện, trong va chạm vừa rồi, cúc áo ngực cô rơi mất, mở chéo ra một góc cổ áo, ren màu đen nâng nửa vòng tròn trắng lóa, chấn động thị giác rất mạnh.
Đội trưởng Thanh Đằng, cổ áo chị lật rồi... Trương Nguyên Thanh ở trong lòng yên lặng nhắc nhở một tiếng, thu ánh mắt về, hắn vẫn là đứa nhỏ, tuyệt không nhìn trộm những hình ảnh bất nhã này.
“Đốt cánh hắn!”
Thanh Đằng tựa cả người vào trong lòng Trương Nguyên Thanh, gồng cánh tay, gắt gao đọ sức.
Hai vị Hỏa sư nghe vậy, lập tức mở ra khoang miệng, làm bộ dạng hít sâu, lúc này, hạ bộ người côn trùng truyền đến hai tiếng “phốc phốc”, phun ra một luồng khí màu vàng đậm, bao phủ Hỏa sư phía dưới.
Hai tráng hán vạm vỡ, thân thể chợt cứng đờ, tiếp theo, như là người uống rượu giả, thất tha thất thểu té ngã, miệng sùi bọt mép.
Trương Nguyên Thanh cách thật xa, vẫn như cũ ngửi được một luồng khí hơi gay mũi, đầu lưỡi lập tức tê liệt, vội vàng nín thở, viên thuốc trước đó ngậm ở trong miệng nổi lên hiệu quả, độc tố nho nhỏ bị nhanh chóng phân giải.
Người côn trùng giãy giụa một lát, trước sau không thể giãy thoát dây leo, tựa như nhớ tới cái gì, cúi đầu nhìn mắt cá chân một cái, ngay sau đó, cẳng chân dưới đầu gối của hắn, tán loạn thành dòng nước tuôn trào.
Dây leo không thể trói buộc nước, vô lực rơi xuống.
Đội trưởng Thanh Đằng xuất phát từ quán tính, hung hăng ngã ở trong lòng Trương Nguyên Thanh, cô hoa dung thất sắc: “Không ổn!”
Đột nhiên, người côn trùng đang muốn lao về phía lầu hai, giúp đỡ Hoành Hành Vô Kỵ, đột nhiên bắt đầu né tránh ở giữa không trung, giống như đang đấu trí so dũng khí với không khí.
Thanh Đằng quay phắt đầu lại, thấy trong mắt cậu nhóc phía sau dâng trào vật chất tối đen dinh dính.
Ảo thuật! Cô lập tức hiểu ra.
Không có bất cứ sự do dự nào, Thanh Đằng một lần nữa vung dây leo, cuốn lấy mắt cá chân người côn trùng.
Theo bản năng chiến đấu, người côn trùng một lần nữa để chi dưới đầu gối hóa thành dòng nước, Thanh Đằng kêu lên:
“Chính là bây giờ!”
Hai vị thổ quái hiểu trong lòng mà không nói ra, quỳ một gối xuống đất, hai tay ấn trên mặt đất, mặt sàn phòng khách nứt ra, bùn cát phá tan gạch, nuốt chửng người côn trùng.
Khống sa thuật (thuật khống chế cát) của thổ quái, khống thủy thuật của thủy quỷ, khống hỏa thuật của Hỏa sư, đều là kỹ năng có thể học được lúc cấp 2, cũng là kỹ năng thương hiệu của ba nghề nghiệp này.
Người côn trùng từ không trung ngã xuống, đầu gối hắn trở xuống trống trơn, một đống nước bùn đục ngầu ở cách đó không xa gian nan mấp máy, muốn trở về thân thể, nhưng bởi vì ẩn chứa bùn cát, không thể trở về nữa.