Chương 266: Liên hệ nghề nghiệp tà ác (1)
Trong văn phòng cảnh sát, bạn trẻ thầm mến “đồng nghiệp” kia chỗ nào cũng có.
Trần Nguyên Quân cười cười, chưa giải thích, cô gái này quả thật xinh đẹp, nhưng giá trị cơ bản thẩm mỹ của hắn, từ nhỏ đã bị cô trẻ kéo lên rất cao rồi.
Cô gái xinh đẹp nữa, cũng rất khó cho hắn cảm giác kinh diễm.
“Nói đi cũng phải nói lại, một đoạn thời gian gần đây, luôn có một người trẻ tuổi đi cùng một chỗ với cô ấy, cùng vào cùng ra, không chừng là bạn trai cô ấy.” Nhân viên trị an trung niên nói: “Quay đầu thấy, tôi gọi cậu.”
Văn phòng, Quan Nhã vừa ăn bữa sáng, vừa chờ đợi Nguyên Thủy tới đây.
Theo cô thấy, đồng nghiệp đội 2 đều quá nhàm chán, ở chung với Nguyên Thủy càng lâu, càng cảm thấy thú vị, lúc hắn không có mặt, liền cảm thấy văn phòng trống rỗng.
Nói đi cũng phải nói lại, thẳng nhóc này trưởng thành quá nhanh, hơn nửa tháng trước, còn là một người mới.
Bây giờ đã ngang cấp với cô.
Thiên phú của Quan Nhã thật ra rất mạnh, đặc biệt ở phương diện võ thuật chiến đấu, mà thám báo Thánh giả cảnh, lấy năng lực tác chiến từng binh sĩ xưng bá.
Trưởng bối Phó gia cực kỳ coi trọng cô, cho rằng cô sẽ ở lúc Thánh giả cảnh, thực lực chỉnh thể có một sự tăng lên mang tính nhảy vọt.
Nhưng Quan Nhã không có dục vọng quá lớn đối với thăng cấp, cô thích ăn ngon, thích mua sắm, thích cày phim, thích làm nail, thích lái xe...
Chỉ không thích thăng cấp.
Sau khi mù mờ vài năm, trưởng bối Phó gia liền vứt bỏ cô, mẫu thân cũng muốn đuổi đứa con gái xinh đẹp này đi kết hôn.
Quan Nhã liền chạy đến chỗ em họ tìm kiếm che chở.
Nhưng mặc dù như vậy, cô vẫn không muốn thăng cấp.
“Ài, nếu cấp bậc càng kéo càng lớn, về sau liền không chơi chung được nữa, không thể làm cá muối nữa. Cố gắng chút, tháng sau thăng cấp 3 đi.” Quan Nhã ăn bữa sáng thanh đạm, nghĩ. Cô vừa ăn bữa sáng, vừa mở ra điện thoại di động, đăng nhập diễn đàn chính phủ.
Một bài đăng ghim màu đỏ hấp dẫn sự chú ý của cô:
Sáng sớm, ánh mặt trời rạng rỡ.
Bên ngoài công viên nào đó, một người đàn ông mặc áo liền mũ ngồi ở băng ghế. Hắn đội mũ, đeo khẩu trang cùng kính râm, che đậy ngũ quan vô cùng kín.
“Ting ting!”
Tiếng nhắc nhở tin nhắn vang lên.
Hắn móc ra điện thoại di động, xem tin nhắn.
“Nguyên Thủy Thiên Tôn đội 2 khu Khang Dương đã chết, diễn đàn chính thức Ngũ Hành minh có bài đăng, kẻ gửi bài đăng tự xưng là từ chỗ Thần dạ du Viên Đình nghe được tin tức, người nọ là có tiếng lắm miệng, nhưng nói chuyện độ chân thật rất cao.
“Tôi sẽ giữ sự chú ý, tiến một bước xác nhận.”
Gửi kèm ảnh chụp màn hình một bài đăng.
Đây là tin nhắn người cung cấp thông tin gửi đến. Làm Vu cổ sư thực lực không tầm thường, Thiên Đạo Bất Công có mạng lưới quan hệ của mình.
Ngày đó sau khi liên lạc với thành viên Hoa Hồng Đêm Tối, hắn liền bảo người cung cấp thông tin mình khống chế, chú ý chặt chẽ động thái của diễn đàn Ngũ Hành minh.
Thiên Đạo Bất Công bật cười một tiếng, tắt điện thoại di động, hai tay đút túi, cúi đầu rời khỏi công viên.
Quan Nhã ngây người, phản ứng đầu tiên là nghi ngờ, là không tin, click vào bài đăng đọc vài lần, nội dung miêu tả là, Nguyên Thủy Thiên Tôn đêm qua ngoài ý muốn bị tập kích, chết ở trong nhà, nguyên nhân cái chết không rõ.
Quá trình như thế nào không miêu tả chi tiết.
Nhưng các hành giả chính phủ kinh nghiệm phong phú lập tức hiểu ý.
Ám sát!
Nguyên nhân cái chết không rõ, tử trạng ly kỳ, vậy tất nhiên là đã gặp ám sát.
Phân bộ Tùng Hải, thậm chí hành giả chính phủ các nơi phân bộ, xem xong nội dung bài đăng, nổi giận đùng đùng, bọn họ đối với đồng nghiệp bị ám sát có cảm giác nhập vai rất mạnh.
“Ai làm? Linh Năng hội hay Hạ Hầu gia? Đây là đang khiêu khích Ngũ Hành minh chúng ta sao?”
“Không có khả năng là Hạ Hầu gia chứ, Nguyên Thủy Thiên Tôn có công huân trong người, Hạ Hầu gia phát điên ám sát hắn? Nếu thật làm như vậy, trưởng lão hội cùng các minh chủ khẳng định sẽ chế tài Hạ Hầu gia.”
“Phân bộ Tùng Hải đều là phế vật? Một thiên tài như vậy cũng không bảo vệ tốt, tôi vừa rồi đi diễn đàn Thái Nhất môn xem qua, tất cả đều là đang trào phúng chúng ta, nói Ngũ Hành minh ngay cả người cũng không bảo vệ được.”
“Cái đó có quan hệ gì với Tùng Hải chúng ta, là người khu Khang Dương phế vật.”
“Cứ như vậy chết rồi? Đáng tiếc.”
Sắc mặt Quan Nhã không tốt lắm, sau khi xem mấy bình luận liền rời khỏi diễn đàn, cô vẫn như cũ không tin nội dung bài đăng.
Đơn giản mở ra danh bạ, gọi cho Nguyên Thủy.
Nếu đối phương nhận cuộc gọi, cô liền cười trêu chọc đối phương không phải chết rồi sao, sao còn sống?
Nếu không gọi được, nếu không gọi được...