Chương 267: Liên hệ nghề nghiệp tà ác (2)
“Xin lỗi, số máy ngài gọi đã tắt máy, xin gọi lại sau!”
Sắc mặt Quan Nhã từng chút một, tan vỡ từng chút một, mặt không còn màu máu. Cô ngơ ngác đứng vài giây, đột nhiên nắm lên túi xách lao về phía đầu cầu thang, bóng lưng lảo đảo.
Cô muốn tới nhà Nguyên Thủy xác nhận một phen.
Lao ra khỏi tòa nhà thủy tinh, đang muốn lên xe, Quan Nhã lại ngẩn ra, cô đã nhớ ra, Trần Nguyên Quân anh họ của Nguyên Thủy, là đội trưởng đội trị an văn phòng cảnh sát khu Khang Dương.
Lập tức thay đổi phương hướng, sải đôi chân đi giày cao gót, chạy về phía tòa nhà văn phòng cảnh sát.
Cô bước chân dồn dập xông vào tòa nhà hành chính, hỏi nhân viên văn chức quầy tiếp đãi:
“Đội trưởng Trần Nguyên Quân của các người, hôm nay có đi làm không?”
Nhân viên văn chức hiển nhiên nhận ra Quan Nhã, có chút kinh ngạc cô thế mà chủ động hỏi Trần đội, mỉm cười nói:
“Trần đội ở ngay trên lầu, tôi thay ngài gọi xuống?”
Quan Nhã ở trên lầu nhìn kỹ nữ văn chức một cái, bỗng nhiên lắc đầu: “Không, không cần!”
Trần Nguyên Quân đi làm bình thường... Nữ văn chức ánh mắt mang theo tò mò cùng hóng hớt, thân là thám báo, Quan Nhã lập tức ý thức được không thích hợp.
Hoặc là Trần Nguyên Quân không biết tin tức em họ hy sinh, hoặc là Nguyên Thủy chưa chết.
Cô xoay người rời khỏi tòa nhà văn phòng cảnh sát, tắm rửa ánh mặt trời ấm áp, tới chỗ yên tĩnh, hít sâu một hơi, gọi điện cho Phó Thanh Dương.
“Chuyện gì!” Giọng Phó Thanh Dương lạnh nhạt truyền đến.
“Nguyên Thủy ở đâu, hắn rốt cuộc sống hay chết?” Quan Nhã thấp giọng nói.
Hỏi xong, cô nín thở.
“Tôi cùng cậu ta làm một cái bố cục, giả chết vài ngày.” Thanh âm Phó Thanh Dương bình tĩnh trước sau như một: “Tôi đã thông báo Lý Đông Trạch, chị nếu đã biết, vậy phối hợp một chút.”
Quan Nhã “phù” thở phào một hơi, hoàn toàn thả lỏng: “Chị có thể hỏi nguyên nhân không?”
“Chị cấp bậc quá thấp, chưa có tư cách biết.” Phó Thanh Dương thản nhiên nói.
Quan Nhã nghiến răng ken két: “Hay là lúc còn nhỏ ăn đòn vẫn nhẹ.”
“Tôi còn cần làm việc, không có việc gì đừng quấy nhiễu.” Phó Thanh Dương cúp điện thoại.
Ánh nắng rực rỡ, Quan Nhã thu hồi điện thoại di động, tâm tình cũng tươi sáng hẳn lên, xách túi đi về phía tòa nhà thủy tinh.
Đột nhiên, cô dừng bước, chân mày tú lệ nhíu lại.
Toàn bộ tổ chức, biết thân phận chân thật của Nguyên Thủy, chỉ có cô, Lý Đông Trạch cùng Vương Thái. Phó Thanh Dương thông báo Lý Đông Trạch, bảo hắn phối hợp, lại chưa thông báo cô vị chị họ này.
Phó Thanh Dương buông điện thoại xuống, khuỷu tay chống lên mặt bàn, mười ngón giao nhau để ở cằm.
Người chị họ này của hắn, đối với Nguyên Thủy Thiên Tôn có sự quan tâm vượt quá quan hệ đồng nghiệp bình thường nha.
Một đoạn thời gian trước đây, Quan Nhã thường xuyên ở trước mặt hắn khen Nguyên Thủy Thiên Tôn, nói người trẻ tuổi này có thiên phú có tư chất, đầu óc không tệ, Phó Thanh Dương ngay từ đầu cảm thấy, đây là thưởng thức hạn độ bình thường.
Cũng quả thật là vậy.
Nhưng hắn âm thầm lưu tâm, chú ý mọi lúc thái độ của Quan Nhã đối với Nguyên Thủy.
Vừa rồi thử một lần, phát hiện độ hảo cảm của chị họ đối với thằng nhóc kia, lại tăng lên một nấc thang.
Cái này không phải là chuyện tốt, Phó gia là không có khả năng để Quan Nhã cùng một tiểu nhân vật. Người con rể bác gái chọn lựa, gia tộc sau lưng người đó là tồn tại đủ để sánh vai Phó gia.
Đổi cái góc độ nghĩ, nếu điều này làm kích phát tâm lý tiến tới của chị họ, chưa chắc không phải một chuyện tốt.
Ừm, Nguyên Thủy chưa chắc vừa ý chị ta... Trong đầu Phó Thanh Dương bỗng nhiên hiện lên một câu: Không giống ta, chỉ thích chân dài tất đen, thích mỏng manh.
Khóe miệng hắn run lên một cái.
Quan Nhã trở lại văn phòng, thấy Khương Tinh Vệ cùng đội trưởng Đằng Viễn, vẻ mặt chăm chú nói cái gì.
Thấy cô đi lên, Đằng Viễn đẩy kính mắt trên mũi, giọng điệu trầm thấp nói:
“Chuyện Nguyên Thủy Thiên Tôn, tôi đã nghe nói. Cậu ta là vì tổ chức mà chết, là hi sinh vì nhiệm vụ, tôi cảm thấy, nên cho người nhà cậu ta một phần tiền trợ cấp.”
Khương Tinh Vệ cũng vẻ mặt khổ sở: “Em không bảo kê tốt cho anh ấy.”
Quan Nhã trầm ngâm một phen, nói: “Đội trưởng cảm thấy, cho bao nhiêu thích hợp?”
Đằng Viễn trầm giọng nói: “Một cái huân chương nhỏ, cô cho rằng thế nào.”
Điên rồi à, không có ai sẽ quan tâm anh... Khóe miệng Quan Nhã run rẩy: “Anh vui là được rồi, anh có thể thử nộp đơn xin.”
Khó được nghỉ ngơi ở nhà, buổi sáng lại không có môn chuyên ngành, Trương Nguyên Thanh ngủ một giấc ngon, tỉnh lại liền thấy trên đầu Tiểu Đậu Bỉ đội ví tiền của cậu, ở trong phòng bò qua bò lại, tự tiêu khiển tự vui.
Cái thằng nhóc này... Hắn thở dài.
Thầm nhỉ mày trái lại tìm chút bảo bối khác cho tao đi, không phải nội y của dì trẻ, chính là ví tiền của cậu.
Còn tiếp tục như vậy, đài truyền hình cũng phải đến trong nhà phỏng vấn, tiêu đề chính là:
Nội y dì trẻ liên tiếp bị trộm, ví tiền cậu nhiều lần mất trộm, cái này rốt cuộc là nhân tính vặn vẹo hay đạo đức không còn, tám giờ tối nay, để chúng ta đi vào thế giới của cháu trai súc vật Trương Nguyên Thanh!