Chương 303: Mưu đồ bí mật (1)
“Mày đừng chơi điện thoại di động mãi!” Dì trẻ phồng má thành cái bánh bao nhỏ, trừng mắt oán giận.
Trương Nguyên Thanh nghe lời đặt điện thoại di động lại trong túi.
“Lát nữa xem phim đi, tháng này còn chưa đi xem phim đâu.” Dì trẻ đề nghị.
Quá khứ rất nhiều năm trước, đi dạo trung tâm thương mại xem phim ăn ngon, là giải trí cuối tuần của bọn họ.
Qua cuối tuần, hai dì cháu mỗi người một nơi, một người vất vả đi học, một người đi làm súc vật xã hội.
“Được đấy!” Trương Nguyên Thanh nói: “Dì xem xem, có vé phim Ngọc Bồ Đoàn hay không.”
“Cút cút cút!”
“Há, dì cũng xem rồi đúng không.”
Hôm sau, Trương Nguyên Thanh đeo ba lô hai vai, đeo khẩu trang cùng mũ lưỡi trai đi vào đơn vị.
“Nguyên Thủy, Lý thập trưởng đã trở lại.” Em gái đứng quầy cười nói: “Ông ấy ở trên lầu chờ cậu.”
Lý thập trưởng là ai thế? Thập trưởng của mình rõ ràng tên Đằng Viễn... Trương Nguyên Thanh mỉm cười đáp lại: “Cảm ơn.”
Khu làm việc, Vương Thái ngồi một mình cô đơn, sức chú ý tập trung ở màn hình máy tính, không thèm để ý đối với Nguyên Thủy Thiên Tôn lên lầu, cao quý.
Hi, Vương Thái huynh! Trương Nguyên Thanh chào hỏi ở trong lòng, xoay người rẽ về phía văn phòng thập trưởng.
Cửa kính mờ của văn phòng mở rộng, Lý Đông Trạch một tay chống gậy, bả vai phồng lên, ngồi ở cạnh sô pha phòng tiếp khách, đang hữu hảo nói chuyện với Đằng Viễn.
Một đầu khác, cô gái tóc màu lửa đỏ ghé vào bên cạnh bàn, nghiêm túc làm bài tập, Quan Nhã ngồi ở một bên chỉ đạo bài tập, chỉ là sắc mặt không tốt lắm.
“Ồ, đại công thần của chúng ta đến rồi.” Lý Đông Trạch nhìn về phía cạnh cửa, mắt sáng lên.
“Thập trưởng.” Trương Nguyên Thanh trước hướng Đằng Viễn chào hỏi, tiếp đó nhìn về phía Lý Đông Trạch: “Hôm nay có khách à, chào đồng chí Lý.”
Lý Đông Trạch vẻ mặt cứng đờ, ánh mắt dạo qua một vòng ở trên người Đằng Viễn cùng Nguyên Thủy, miễn cưỡng cười vui nói:
“Xem ra trong lúc tôi không có mặt, cậu đã thành công thu được các đội viên tôn trọng cùng tán đồng, tốt lắm. Đằng Viễn, tôi còn lo lắng cậu giống như trước kia, không biết ở chung với các đồng nghiệp.”
Đằng Viễn giọng điệu thiếu nhiệt tình với cuộc sống, nói: “Cũng không có gì, tôi chỉ là làm việc mình nên làm.”
“Hả?” Lý Đông Trạch dùng giọng mũi phát ra nghi hoặc.
“Tôi chỉ là sửa chữa một ít điều lệ chế độ, gia tăng tiền ăn, sớm hai tháng cho trợ cấp nhiệt độ cao, miễn trừ phạt tiền lương đến muộn...”
Trong lời kể thiếu nhiệt tình của Đằng Viễn, vẻ mặt Lý Đông Trạch dần dần dại ra.
“Đến, thập trưởng, uống Coca.” Trương Nguyên Thanh đưa cho Đằng Viễn một ly Coca, lửa cháy đổ thêm dầu.
“Oh, oh my god, cậu đây là tà môn ma đạo, đội ngũ không phải quản lý như vậy.” Lý Đông Trạch lớn tiếng chỉ trích: “Cậu thế này không tao nhã chút nào cả.”
Nghe hai người tranh chấp, Trương Nguyên Thanh ngồi xuống bên cạnh Khương Tinh Vệ, con bé này đang làm đề trắc nghiệm, nhíu mày, sắc mặt chăm chú, giống như giấy đề mục là kẻ địch khó có thể vượt qua.
Tri thức đề mục đề cập tới, đều là tri thức cấp 2, hình tam giác, căn bậc hai, phương trình, định lý Pitago vân vân.
“Cậu tới vừa lúc, dạy con bé làm bài đi.” Quan Nhã vẻ mặt “Mệt rồi, hủy diệt đi”.
Đã đụng phải, vậy thì không có cách nào cả, Trương Nguyên Thanh nhìn lướt qua đề mục phía trước, phát hiện tỷ lệ chuẩn xác cao tới trăm phần trăm, lập tức cười nói:
“Không tệ nha, rất lợi hại.”
Quan Nhã nghiến răng nghiến lợi: “Đó đều là chị làm!”
Nhìn bộ dáng nghiến răng của Lão ti cơ, Trương Nguyên Thanh thở dài: “Vậy vẫn là em đến dạy đi, ai bảo em là chòm sao Bọ Cạp chứ, cho dù là con heo, em cũng sẽ mềm lòng.”
Lúc nói như vậy, hắn đánh giá khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp của Lão ti cơ, trong đầu đột nhiên hiện lên một ý nghĩ không nên có: Cái mũi cao như vậy, đổi thành mũi heo thì tốt rồi.
Quan Nhã hồ nghi liếc hắn một cái, từ trong túi xách bên cạnh lấy ra gương trang điểm: “Mặt của chị có vấn đề sao?”
“Không có!”
“Vậy cậu vừa rồi vì sao vẻ mặt chán ghét?”
“Em không có, chị Quan Nhã đẹp nhất.” Trương Nguyên Thanh thề thốt phủ nhận: “Vì bày tỏ sự chân thành của em, em có thể hôn chị một cái.”
“Cút!”
Trương Nguyên Thanh thuận thế đưa đề tài về trên người Tinh Vẹ, vẻ mặt ôn hoà nói: “Tinh Vệ à, tri thức toán học cấp 2, những cái nào là em nắm giữ tương đối tốt, những cái nào là chưa hiểu hẳn?”
Khương Tinh Vệ nghiêng đầu, trầm ngâm một chút: “Nắm giữ cộng trừ nhân chia tương đối tốt?”
“Cấp 2! !” Trương Nguyên Thanh tăng thêm giọng điệu.
Khương Tinh Vệ lắc đầu.
“Một chút cũng không có? Không có khả năng chứ.” Trương Nguyên Thanh không tin trên đời có đứa nhỏ ngu xuẩn như vậy.
Khương Tinh Vệ xem đề trắc nghiệm, bừng tỉnh đại ngộ:
“Em còn từng học được một ít kĩ xảo nhỏ, ba dài một ngắn chọn ngắn nhất, ba ngắn một dài chọn dài nhất, hai dài hai ngắn phải chọn b, so le không đồng đều chọn hết, đề trắc nghiệm phải dựa vào cái này.”