Chương 333: Thăm dò cung chủ (3)
Sự lo lắng của cô là thật, không phải trêu chọc, nhưng lại cất giấu cảm xúc tương đối phức tạp, tựa như là không muốn mình gật đầu đáp ứng cô ấy bảo mình thân cận nhiều với Tạ Linh Hi, nhưng giọng điệu cùng ánh mắt, lại mang theo một tia cảnh cáo.
“Cô chịu giúp tôi?” Ánh mắt Trương Nguyên Thanh sáng lên.
Chỉ Sát cung chủ khẽ gật đầu: “Năm triệu, tôi thay cậu giết hắn.”
Năm triệu? Tôi cho dù bán mình cũng không kiếm được năm triệu nha... Ồ, cô ấy lúc nói năm triệu, vì sao có khoái cảm trả thù? Trương Nguyên Thanh đánh giá cô, lại phân tích ra ý nghĩ mới của đối phương:
Cô ấy không ngừng nhìn chằm chằm mắt kính của mình, ánh mắt càng lúc càng nguy hiểm... Không ổn, cô ấy muốn đánh mình, cô ấy phát hiện mình đang nhìn trộm cô ấy.
Trong lòng Trương Nguyên Thanh cả kinh, không biểu lộ gì cả tháo xuống mắt kính, nói:
“Không cần, ta mình phiền toái, mình sẽ giải quyết.”
Nghe vậy, Chỉ Sát cung chủ ánh mắt loan hẳn lên, tựa như cực kỳ hài lòng câu trả lời của hắn, cười nói:
“Muốn trở thành cường giả một mình chống đỡ một phía, luôn dựa vào ngoại lực là không được, con đường lên đỉnh cần tự mình đi ra từng bước một. Lý Hiển Tông là một kẻ địch mạnh, nhưng không phải kẻ địch không thể chiến thắng.”
“Cậu nếu bởi vì thảm bại trong bệnh viện mà sinh ra sợ hãi e ngại, đáp ứng giao dịch của tôi, vậy tôi sẽ rất thất vọng.” Cô ấy vừa rồi quả nhiên là đang thử mìn.
Chỉ Sát cung chủ lại nói: “Cậu đi đi, giúp tôi gọi con bé chết tiệt kia lên.”
Cái này mình không cần mắt kính cũng có thể nhìn ra “ác ý” của cô, bé trà xanh đáng thương... Trương Nguyên Thanh gật đầu, rời khỏi phòng.
Hắn vừa ra khỏi phòng, rẽ đến cạnh thang máy, liền thấy Tạ Linh Hi vẻ mặt thú vị ác ý chờ ở nơi đó.
“Ồ, Nguyên Thủy ca ca nhanh như vậy đã đi ra?” Vẻ mặt cô thất vọng, không cam lòng nói: “Cung chủ tỷ tỷ chưa bắt nạt anh sao?”
“Cô ấy vì sao phải bắt nạt anh?” Trương Nguyên Thanh hỏi.
“Chị ấy chính là như vậy, chị ấy thích bắt nạt người khác, động cái là treo người ta lên. Người ta đã chuẩn bị xông vào cứu vớt Nguyên Thủy ca ca.”
“Cô ấy thường xuyên bắt nạt em?”
“Vâng, chị ấy vừa mất hứng liền lấy em xả giận, mỗi lần muốn bắt nạt em, liền gọi em con bé chết tiệt.”
“Ồ, thì ra con bé chết tiệt là em à.”
“Nguyên Thủy ca ca có ý tứ gì?” Nụ cười trên mặt Tạ Linh Hi chậm rãi biến mất.
Trương Nguyên Thanh thương hại liếc cô một cái: “Cung chủ vừa rồi nói, đi giúp tôi gọi con bé chết tiệt qua đây.”
Khuôn mặt nhỏ của Tạ Linh Hi tái nhợt.
Trương Nguyên Thanh rời khỏi khách sạn Hoa Vũ, đội mũ lưỡi trai cùng khẩu trang, nhìn trái nhìn phải, xác nhận không có ai theo dõi, lúc này mới nhét tay vào túi, dọc theo bên đường mà đi.
Buổi chiều, hắn tính tìm Quan Nhã học tập võ thuật chiến đấu, đây là điều sáng nay hẹn sẵn.
Địa điểm luyện tập ngay tại vịnh Phó gia, nơi đó có sân bãi chuyên môn dùng cho luyện tập võ thuật chiến đấu, hơn nữa ở dưới mí mắt Bách phu trưởng, không cần lo lắng ám sát cùng đánh lén.
Hắn bây giờ cũng không quá dám đi văn phòng cảnh sát.
Trương Nguyên Thanh tự tin, lấy tố chất thân thể hắn, võ thuật chiến đấu nhập môn không khó, lại có được Lão ti cơ xưng thiên tài võ thuật chiến đấu tự mình giảng dạy, trong ngắn hạn năng lực vật lộn tiến bộ thần tốc cũng là có khả năng.
Chỉ cần hắn chịu bỏ công bỏ sức.
“Chờ tăng lên võ thuật chiến đấu, mục tiêu kế tiếp chính là chờ đợi linh cảnh mở ra.” Đang nghĩ, điện thoại di động trong túi vang, là Phó Thanh Dương gọi tới.
“Bách phu trưởng, tôi đang chuẩn bị qua.” Trương Nguyên Thanh hận cuộc gọi.
Phó Thanh Dương nói: “Cẩu trưởng lão từ thủ đô trở lại rồi, cậu lập tức đến chỗ tôi một chuyến.”
“Vấn đề đạo cụ của tôi giải quyết rồi?” Trương Nguyên Thanh mừng rỡ.
Phó Thanh Dương “ừm” một tiếng, giọng điệu có chút cổ quái: “Cậu mau tới đây, đừng để trưởng lão chờ sốt ruột.”
Đừng để trưởng lão chờ sốt ruột? Có ý tứ gì? Trương Nguyên Thanh chưa nghe hiểu, hắn thầm nhủ loại việc nhỏ này, còn cần trưởng lão tự mình chờ hắn đi qua?
Trương Nguyên Thanh gọi một chiếc taxi, vội vàng chạy tới vịnh Phó gia, quét thẻ qua kiểm tra an toàn, tiến vào tiểu khu, đến biệt thự xa hoa.
Hắn vừa mới tiến vào biệt thự, liền thấy Linh Quân mặc áo đơn rộng thùng thình, quần soóc, dép xỏ ngón, lặng lẽ nấp ở dưới một cái cây cảnh quan, hai tay vây quanh thân cây, miệng lẩm bẩm.
Trương Nguyên Thanh thuận thế nhìn lại, giữa cành lá tươi tốt, một cái điện thoại di động dây leo xanh quấn quanh, ống kính nhắm vào cửa sổ nào đó của biệt thự, không ngừng điều chỉnh góc nhìn, tựa như đang quay chụp cái gì.
Hắn đang làm gì thế... Trương Nguyên Thanh ghé qua, hỏi:
“Anh đang chụp trộm em gái tai thỏ tắm rửa sao?”
“Cái đó có gì đáng chụp trộm.” Linh Quân quay đầu, ‘suỵt’ nói: “Nhỏ giọng chút, tôi đang chụp đề tài nóng.”