Chương 353: Nguy cơ đoàn diệt (2)
Mèo đen Hỏa Đức Tinh Quân hóa thân, vừa thét chói tai cao vút, vừa tung mình nhảy lên, lao tới cắn con mèo to. Bốp! Cái đuôi mang theo gai xương, như sợi roi vụt bay mèo đen, vụt hắn rơi xuống đất co giật.
Thực lực hai bên chênh lệch quá lớn, ở trước mặt con mèo lớn này, đàn mèo nhỏ yếu tựa như con chuột.
Mắt thấy Lý Thuần Phong sắp bị cắn đứt cổ, Trương Nguyên Thanh lao đi, tránh đi phạm vi công kích của cái đuôi con mèo to, tung người bổ nhào, hắn bổ nhào tới cổ con mèo to, mở ra răng nanh, cắn một phát lên tai con mèo to, con mèo to phát ra tiếng kêu đau, răng nanh buông lỏng, Lý Thuần Phong ngã xuống. Lông cổ của hắn bị máu tươi nhuộm đỏ, kinh hãi chạy sang một bên. Khi hắn chạy trốn tới bên tường, adrenalin rút lui, vô lực gục ngã xuống đất, ánh mắt dần tiêu tán, phát ra tiếng kêu khe khẽ. Lúc này mới một hiệp, một đội viên đã chết.
Con mèo to lắc đầu hai cái, chưa thể hất Trương Nguyên Thanh ra, lập tức cúi đầu, giơ lên đệm thịt, vươn móng vuốt ra, cào mạnh một cái. Lưng Trương Nguyên Thanh lập tức xuất hiện vết máu, có máu tươi đỏ bắn vụt ra.
Hắn không thể không buông ra, từ trên đầu con mèo to rơi xuống, chạy trốn tứ chi như bay.
Vành tai con mèo to rỏ máu tươi, giận dữ đuổi theo Trương Nguyên Thanh, đột nhiên cái đuôi đau đớn, là có kẻ cắn cái đuôi hắn. Con mèo to xoay lại, cắn chặt vào cổ Cật Ngẫu, nào ngờ đây là mèo mướp hình thể hơi béo, da thô thịt dày, răng nanh sắc bén chưa thể lập tức cắn rách làn da. Con mèo to ngẩng đầu lên, lắc đầu một lần nữa.
Trong nháy mắt này, Trương Nguyên Thanh giết trở về, lao về phía sau lưng con mèo to, mà mèo Nữ Vương cùng mèo Quan Nhã từ bên trái tấn công, Hỏa Đức Tinh Quân cùng Ly Ly Nguyên Thượng Thảo từ phía bên phải tiến công. Đàn mèo ùa lên, bọn họ không có đường lui, con mèo người này một hiệp đã cắn chết Lý Thuần Phong, lúc này bất cứ sự lùi bước cùng do dự nào, đều sẽ khiến đội ngũ đoàn diệt. Con mèo to mặt người ngoạm mèo mướp, đứng thẳng mà đi, đệm thịt bắn ra vuốt sắc, móng vuốt hai bên phân biệt nhấn một cái, đè lại mèo Nữ Vương cùng mèo Ly Ly Nguyên Thượng Thảo, Tiếp theo quất cái đuôi. “Bốp!”
Trương Nguyên Thanh nhảy lên cao cao tựa như một quả bóng tennis, bị quật trúng đập lên trên tường.
Hắn suy sụp rơi xuống đất, miệng mũi chảy máu, ngực bụng có thêm vài lỗ thủng, ồ ồ trào máu.
Quan Nhã chưa gặp công kích, dùng vuốt sắc ở trên thân mèo mặt người cào ra từng vết máu. Mà Hỏa Đức Tinh Quân thì cắn vào bụng mèo mặt người, cắn xuống một khối thịt nhỏ.
Mèo mặt người thét chói tai thê lương, thân thể xoay tròn, kéo cái đuôi quất bay mèo đen, tiếp theo hướng Quan Nhã thò đầu cắn. Nhưng Quan Nhã quẫy đuôi lui về phía sau, suýt soát vừa đủ tránh được răng nhọn của hắn.
Mèo mặt người đành phải rụt đầu, nhổ ra mèo mướp béo nửa chết nửa sống, giư móng vuốt phải ấn Ly Ly Nguyên Thượng Thảo, dùng sức vung đầu, chỉ nghe “Rắc” một tiếng, cổ Ly Ly Nguyên Thượng Thảo gãy.
Một tiếng “Rắc” này, khiến toàn bộ mèo trong lòng căng thẳng.
Mèo mặt người thuận miệng vứt Ly Ly Nguyên Thượng Thảo đến một bên.
Ly Ly Nguyên Thượng Thảo tê dại trên mặt sàn, tứ chi co giật, bụng kịch liệt thở dốc, mắt thấy không còn mấy phút để sống. Trương Nguyên Thanh ghé vào bên tường tâm tình chìm vào đáy vực.
Lý Thuần Phong giờ phút này đã hít vào nhiều thở ra ít, Ly Ly Nguyên Thượng Thảo bị cắn đứt cổ, nhắm chừng chết sẽ so với Lý Thuần Phong càng nhanh hơn. Hỏa Đức Tinh Quân bị gai xương quật hai lần, bản thân bị thương nặng không thể chiến đấu. Mà tình huống của mình cũng không khác lắm.
Trước mắt chưa bị thương chỉ có Quan Nhã cùng Nữ Vương, mà người sau bị đè dưới vuốt mèo, có thể chiến đấu chỉ có Quan Nhã. Đây là hướng đi của đoàn diệt.
Sau khi cắn đứt cổ Ly Ly Nguyên Thượng Thảo, mèo mặt người chưa tiếp tục công kích Quan Nhã, mà là cúi đầu, ở trên thân mèo Nữ Vương không ngừng ngửi, cánh mũi co rúm, nó muốn chơi... Trong lòng Trương Nguyên Thanh dâng lên cảm giác không tốt.
Một giây sau, dự cảm trở thành sự thật, theo mèo mặt người khẽ hít ngửi, trong túi da phồng lên của hắn thò ra một cây ‘súng’ dài nhỏ màu đỏ đậm, phần đầu có gai thịt nhỏ dày. Mèo Nữ Vương tựa như cảm ứng được cái gì, kịch liệt giãy dụa bò dậy, phát ra tiếng thét chói tai sắc bén.
Mèo đen Hỏa Đức Tinh Quân giãy dụa muốn đứng lên, nhưng mất máu cùng đau đớn khiến hắn không thể đứng dậy, chỉ có thể phát ra tiếng kêu phẫn nộ mà không làm gì được. Lúc này, bà Vương đứng ở dưới giếng trời quan sát, cười nói:
“Cô nương, đừng phản kháng, con ta ở nơi quỷ quái này đợi rất nhiều năm rồi, nó rất tịch mịch, xin cô thương xót, để con ta tiêu khiển một chút, nó sẽ không hại cô. Những người này đều phải chết, nhưng cô có thể không cần chết.”