Chương 354: Nguy cơ đoàn diệt (3)
Nữ Vương thét chói tai thê lương, trong ánh mắt của cô lộ ra bất lực cùng tuyệt vọng. Quan Nhã cong lưng lên, tạo thế muốn vồ.
Mèo mặt người nhe răng với cô, phát ra uy hiếp, đồng thời cong lưng lên, hạ thân tới gần Nữ Vương. Quan Nhã tạo thế muốn vồ, mèo mặt người lập tức dừng lại, một lần nữa nhe răng với cô. Hai bên bắt đầu giằng co.
Ánh mắt Quan Nhã liên tiếp nhìn về phía Trương Nguyên Thanh, lúc này cô nếu xông lên, vậy vận mệnh của Nữ Vương có thể sẽ chuyển dời đến trên thân cô. Hình thể, tốc độ cùng lực lượng của mèo mặt người, đối với bọn họ lúc này mà nói, là không thể chiến thắng.
Cô đang kéo dài thời gian, để mình nghĩ biện pháp? Trương Nguyên Thanh xem hiểu ý tứ Quan Nhã, ý niệm của hắn nhanh chóng chuyển động, trong lúc nhất thời lại nghĩ không ra phương pháp phá cục. Đạo cụ không thể sử dụng, bằng không có thể dùng chày Phục Ma tịnh hóa phá giải nguyền rủa.
Vật lộn cũng không có phần thắng,
Trong linh cảnh nhắc nhở không có biểu hiện thời gian nguyền rủa, cũng chính là nói, nguyền rủa này là không có thời gian hạn chế, sẽ kéo dài mãi. Phải nghĩ cách, phải nghĩ cách... Trong lòng hắn gấp muốn chết, nhưng càng gấp càng nghĩ không ra biện pháp.
Lúc này, Trương Nguyên Thanh thấy bên tường đối diện, Lý Thuần Phong sắp chết, gian nan quay đầu, ngẩng đầu lên, ra hiệu hắn nhìn xác mèo treo trên xà nhà. Xác mèo?
Linh cảm giống như tia chớp, bổ vào trong đầu Trương Nguyên Thanh.
Ngọn nguồn nguyền rủa là cái gì? Trong phương án vượt bản liên quan trấn âm Dương, chưa nói tới nguyền rủa biến thành mèo, cũng không giống bà Vương nói như vậy, bắt nguồn từ hậu nhân của âm Dương Tán Nhân.
Môi giới của nguyền rủa là cái gì? Đồng đội không uống trà cũng biến thành mèo, cho nên không phải nước trà. Là xác mèo trên xà nhà? !
Trương Nguyên Thanh cố nén đau đớn cùng mệt mỏi, bò dậy, không quá nhanh nhẹn lao về phía cột trụ, trong đệm thịt nhô ra móng vuốt, gian nan dọc theo cây cột trèo về phía xà nhà. Bà Vương dưới giếng trời biến sắc hẳn, kêu lên: “Con à, mau, mau giết hắn!” Mèo mặt người ngẩng đầu lên, nhìn về phía Trương Nguyên Thanh đang leo trèo, lập tức bỏ lại Nữ Vương, bắn nhẹ một cái, liền nhảy tới trên cột, nhanh chóng đuổi theo Trương Nguyên Thanh.
Trương Nguyên Thanh da đầu phát tê, nguy cơ tử vong khiến adrenalin của hắn tăng vọt, tung người nhảy. Hắn vừa nhảy lên, vị trí ban đầu đã bị mèo mặt người thay thế. Trương Nguyên Thanh ở không trung mở ra tứ chi, móng vuốt suýt soát vừa đủ ôm lấy thân thể một cái xác mèo lột da, lúc này mới chưa ngã xuống.
Hắn nhanh chóng dọc theo xác mèo leo lên trên, mở ra răng nanh bén nhọn, “Phựt” một tiếng cắn đứt dây thừng. Hai con mèo cùng nhau rơi xuống. Theo xác mèo rơi xuống, vô hình trung, trận thế nào đó giống như bị đánh vỡ, trong phòng khách nổi lên trận gió âm hàn.
Mèo mặt người trên cột rơi xuống, đau đớn lăn lộn, mặt người của nó nhanh chóng hóa mèo, biến thành con mèo quái dị rõ đầu rõ đuôi. Lý trí vốn không nhiều trong con ngươi bị điên cuồng cùng khát máu thay thế. Trong máu thịt của nó mọc ra gai xương rậm rạp.
Trong vài giây, nó trở nên càng thêm dữ tợn, càng thêm đáng sợ.
Nó chậm rãi đứng lên, lắc lắc đầu, trong cổ phát ra tiếng gầm nhẹ “Gừ gừ!”. Bà Vương biến sắc hẳn, vấp váp chạy qua: “Con à, mau, mau về trong quan tài!” Mèo mặt người, không, quái miêu nghe được tiếng, xoay phắt đầu lại, bổ ngã bà Vương, răng nanh sắc bén cắn cổ mẫu thân.
Rắc! Xương cổ gãy, máu tươi đỏ sẫm phun trào ra.
Móng vuốt con mèo lớn đè thân thể bà Vương, bắt đầu nhanh chóng gặm cắn. Tay chân bà Vương co giật một trận, rất nhanh đã không nhúc nhích nữa.
Mà lúc này, Trương Nguyên Thanh nghe thấy xương cốt bản thân nổ vang, lông mèo lùi về lỗ chân lông, đệm thịt dần hóa thành bàn tay.
Quan Nhã cầm lên quần áo của mình bỏ chạy, quay đầu, thấy Nữ Vương lông mèo co lại, chưa hết kinh hồn, cô lại kéo quần áo tiến lên, cho mèo Nữ Vương một cái tát, mèo Nữ Vương lúc này mới bừng tỉnh, phát hiện thân thể bắt đầu khôi phục, lập tức cắp quần áo lên, theo Quan Nhã xuyên qua giếng trời, lao vào phòng.
Rốt cuộc đã xong... Trương Nguyên Thanh lưu luyến nhìn theo bóng lưng hai nữ đồng đội. Mười mấy giây sau, tay chân hắn biến thành, ngón chân cùng ngón tay lộ ra, một lần nữa biến thành hình người. Nguyền rủa rút lui rồi! Lý Thuần Phong bên tường, Ly Ly Nguyên Thượng Thảo bên giếng trời, Hỏa Đức Tinh Quân bên cạnh bàn đều đã trở về hình người, cả người trần trụi,
Nhưng thương thế của bọn họ cũng chưa khôi phục, vẫn thở hổn hển như cũ. Con mèo to lớn phát hiện biến hóa phía sau, quay cái đầu dính đầy máu tươi, thấy Trương Nguyên Thanh đang đứng dậy.
Nó nháy mắt nhe răng nanh, răng nhọn trắng nhởn đã bị máu tươi nhuộm đỏ, treo sợi thịt. Con mèo to bỏ lại xác bà Vương, hóa thành tàn ảnh bổ nhào tới. Lúc này lại nhìn, liền cảm thấy nó thật sự quá yếu. Trương Nguyên Thanh bước lên trước một bước, bóp chặt cổ con mèo to, một bàn tay khác triệu hồi ra Lưỡi Dao Khát Máu.